“Đức phi nương nương chớ vội hồ ngôn, truyền ngôi cho Tứ a ca chính là theo như lời của vạn tuế gia ngự khẩu trước khi lâm chung, chúng thần đều nghe được rõ ràng minh bạch, có thể nào lại là giả được.” (hồ ngôn: trong hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy bạ)
“Ta lại thấy không hẳn là vậy.” ngay tại lúc này, lại một thanh âm tràn đầy chát chúa phản bác: “Ngươi và Long Khoa Đa đều là người của Tứ ca, đây là chuyện mà cả triều đình đều biết. Lại nói Hoàng a mã hôm qua còn rất khỏe mạnh, cớ sao hôm nay liền qua đời rồi, thật sự là rất khiến người sinh nghi, không làm rõ ràng chuyện này, ai lên ngôi vị hoàng đế, Dận Đường ta đều không phục.”
“Cửu ca nói rất đúng, ai biết di chiếu trong tay các ngươi cầm kia là thật hay giả!”
“Thập ca!”
“Lão thập!”
“Thập a ca!” tiếng trách móc quát lớn hỗn loạn đồng thanh vang lên.
“Được! Được! Được! Nếu Đôn Quận vương đã không tin chúng thần, vậy chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa, Lễ Mật thân vương của Tông Nhân Phủ đã cùng ba vị cố mệnh đại thần đến Càn Thanh cung lấy hộp ngọc sau tấm bảng Chính Đại Quang Minh, rốt cuộc vạn tuế gia có phải truyền ngôi cho Ung thân vương hay không, chúng ta cứ đợi rồi sẽ biết.” Lời này vừa dứt, toàn bộ mọi người trong cổng son, thoáng chốc lặng yên không tiếng động.
Điềm Nhi quỳ trên mặt đất, trái tim trong lồng ngực khẩn cấp nhảy bang bang, cho dù ở giữa trời đông giá rét, trong lòng bàn tay này cũng toát ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/810568/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.