Về vấn đề đặt tên cho ba con trai, trong lòng Dận Chân sớm đã có phương án.
“Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch.” Điềm Nhi lẩm nhẩm lặp đi lặp lại vài lần, rồi mới vỗ tay nịnh nọt: “Vương gia thật là đại tài!”
Dận Chân cười trừng mắt nhìn nàng một cái.
Điềm Nhi cười hì hì, nói với ba cục cưng nằm trong nôi: “Thì ca, Quân ca, Lịch ca, các con có tên rồi, có thích không nào...”
Ba tên tiểu gia hỏa: khò khò ~(ᵕoᵕ)~zZ.
“Thật y hệt ba con lợn con.” Điềm Nhi thở dài.
Ỡ cữ là thời gian luôn khiến người ta khó chịu, cũng may mà lần này sinh con vào mùa xuân, thời tiết không nóng bức như lúc sinh Tám Cân, quả thật khiến Điềm Nhi được thư thái không ít. Cứ như thế, ngày tháng vụt qua, chớp mắt đã đến mùng một tháng năm, Điềm Nhi ở cữ đủ tháng được ra khỏi phòng, cũng là lúc trong phủ làm tiệc mừng đầy tháng cho ba đứa bé. Dạo gần đây Dận Chân cực kỳ nổi danh, mà tính tình của hắn lại có thói quen cẩn thận, cho nên tiệc mừng đầy tháng lần này cũng không khua chiêng gõ trống như người ta vốn tưởng tượng, chẳng qua chỉ đơn giản gởi thiệp mời vài họ hàng thân thiết, bất quá dù sao cũng là đích tử, nên quy cách xa hoa cũng dễ hiểu.
Dận Chân đối với lần này có chút áy náy, Điềm Nhi lại cảm thấy không sao cả, ngược lại còn an ủi: “Ba tên tiểu gia hỏa kia làm cho thiếp thân béo to tròn như trái cầu, bây giờ cũng không có tinh lực tiếp đón khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ghi-chep-cuoc-song-hanh-phuc-o-trieu-thanh/810615/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.