May mắn lúc này là đêm khuya, người không nhiều lắm, hai người xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ cũng không có gặp ngoạn giả nào ngăn cản, chính là Nhược Thiên Vô Vân càng chạy càng suy nghĩ một chút, chạy hướng nào có thể ra được cửa thành? Nơi đó cũng có thủ thành quan binh, nếu như bị chặn hai đầu, dù có mọc cánh cũng khó thoát, nhưng nếu chỉ chạy trốn trong thành, sớm hay muộn kiệt sức cũng bị quan binh bắt được. Xem ra, đành phải đánh cuộc một lần rồi, xem vận khí thấy thế nào.
“Làm thế nào bỏ qua họ đây. . . . . .” Tần Tranh chạy trốn cũng mệt mỏi, bắt đầu hoài niệm võ công kiếp trước chính mình một chút.
“Ta là thật sự. . . . . . rất muốn biết. . . . . . bọn họ làm sao truy bắt . . . . .” Nhược Thiên Vô Vân chạy trốn thở không ra hơi, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta hiện là lương dân, không có một giết người. . . . . . thứ hai không phóng hỏa. . . . . . lần đầu tiên bị quan binh truy bắt. . . . . .”
Tần Tranh lắc đầu, mơ hồ có chút biết, lại mơ hồ không xác định rõ.
Thật vất vả tiếp cận cửa thành, làm Nhược Thiên Vô Vân nương trên tường thành nhìn phía trước có một kẻ hở, chỉ một người mới có thể chui lọt qua, liền bất mãn nhìn nhìn Tần Tranh.
“Mau dừng lại! Các ngươi không được chạy !” Quan binh đầu lĩnh ở phía sau hô to, dẫn tới phía trước thủ thành binh lính cũng canh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-het-trang-bi-khap-giang-ho/2544687/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.