Sau khi Lãng Trăn say rượu tỉnh lại, anh nằm ở trên giường xa lạ, mà ký ức cuối cùng của anh là chỗ văn phòng liên hoan, anh uống không ít rượu.
Lãng Trăn nhíu nhíu mày, bên ngoài truyền đến từng đợt mùi thức ăn.
Lãng Trăn thấy được mép giường có ảnh chụp Chu Nghệ Tuế.
Lãng Trăn mặc xong quần áo, đi ra thấy được Chu Nghệ Tuế, cô đang ở trong phòng bếp bận rộn, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại: “Cậu có khỏe không? Cậu đêm qua nôn nhiều lắm, cậu uống bao nhiêu vậy hả?”
Lãng Trăn trên mặt có chút mất tự nhiên, nói: “Anh uống say về sau đến nhà em? Gây phiền phức cho em phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nghệ tuổi kinh ngạc mà ngẩng đầu, ý thức được cái gì, vẻ mặt của cô giây tiếp theo liền tự nhiên, giọng bình tĩnh nói: “Phiền phức thì không có, duy nhất vấn đề chính là cậu mới vừa hôn mình xong liền nôn ra khiến cho mình tổn thương tâm lý đó.”
Lãng Trăn cứ như vậy đứng ở tại chỗ, vẻ mặt ngũ lôi oanh đỉnh.
Chu Nghệ Tuế đời này là lần đầu tiên ở trên mặt anh nhìn thấy vẻ mặt như vậy, giây tiếp theo chụp hình bảo tồn vĩnh cửu.
Cô ngoài mặt vẫn bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-hoc-cu/271363/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.