“Hi vọng chút nữa ông vẫn có thể cười được”, Trần Triệu Dương thấy vẻ khinh thường trong nụ cười của người đàn ông, anh nói một cách ẩn ý.
Sau đó Trần Triệu Dương đâm kim châm vào huyệt đạo của người này, đồng thời ấn vài lần vào tay ông ta.
“Cậu định dùng cách này sao?”, người kia cảm nhận được cả người râm ran, lập tức cười nhạo khinh thường. “Đừng vội!", Trần Triệu Dương vươn tay, nhặt một cành cây trên mặt đất, nhẹ nhàng lướt qua trên cánh tay của ông ta.
“Á..”, người này vốn dĩ còn muốn cười nhạo Trần Triệu Dương, nhưng khi cành cây lướt qua trên cánh tay, một cảm giác đau đớn tột cùng ập đến, ông ta suýt đã ngất đi.
Thật sự đau quá, cơn đau cấp mười có tính là gì?
Cái này còn đau gấp nhiều lần so với cơn đau cấp độ mười.
“Cảm giác không tệ chứ, từ từ hưởng thụ đi!”, Trần Triệu Dương cười cười, sau đó cầm lấy cành cây, lướt qua lướt lại trên người ông ta.
“Á..", người này hét lên một cách điên cuồng.
“Ông ồn quá, phải cho ông im miệng mới được”, Trần Triệu Dương nói xong, chỉ tay vào huyệt câm, khiến ông ta câm miệng lại, đồng thời tháo khớp. cằm của ông ta, tránh việc ông ta quá đau rồi cắn phải lưỡi của mình.
Không một tiếng động, người đàn ông đau đớn đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng lăn lộn cũng ảnh hưởng đến dây thần kinh đau đớn trên người, lần này ông ta thậm chí không dám động đậy.
Chỉ nhìn thấy đôi mắt của ông ta mở to ra, bởi vì cằm bị tháo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/1682213/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.