Sắc mặt Đới Lạc lập tức đỏ bừng, ông ta muốn giấy giụa, nhưng ông ta phát hiện cho dù mình làm như thế nào cũng không thể tránh thoát được sức mạnh trói buộc này, sức mạnh đó quá kinh khủng, mạnh đến mức. ông ta không có cách nào chuyển động được.
Sắc mặt của hai người Tulle và Dylan lập tức biến đổi, Đới Lạc cũng không phải kẻ yếu, cho dù bây giờ đang bị thương, tuyệt đối cũng không thể để bọn họ tuỳ ý nắn bóp được, thế nhưng mà người trẻ tuổi này cách xa như vậy, lại có thể khống chế được Đới Lạc chỉ trong một chiêu, thực lực đó khiến trong lòng bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Bọn bọn biết, chỉ sợ thực lực của đối phương đã vượt xa mình, đạt đến một tầng mới.
“Ông là cái thá gì? Thế mà cũng dám chất vấn tôi”, Giang Tử Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó lắc tay, Đới Lạc đáng thương bị quăng ra ngoài, sau đó cậu ấy liên nhìn về phía Viên Vô Nhai.
“Tôi tôi trả lại cho cậu, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai, Viên Vô Nhai trải qua hai lần đả kích, lúc này tinh thần đã sụp đổ, hai đầu gối mềm nhữn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Đồng thời, anh ta cũng lấy ra một con dao găm cực ngắn, cung kính nâng ở trong tay.
Giang Tử Phong nhìn thấy nó, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó vung tay lên, con dao găm đó liền bay vào trong tay cậu ấy.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Viên Vô Nhai, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh biết lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/402800/chuong-1359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.