Năm người kia biết là nếu lúc này không đi thì sợ rằng cũng chẳng có cơ hội mà đi nữa.
Lúc này, năm người bọn chúng phóng thẳng ra bên ngoài, chỉ là ngay khi ấy có một giọng nói vang lên bên †ai bọn chúng: “Nếu như bọn mày dám đi ra khỏi quán bar này một bước, thì tao sẽ khiến chúng mày phải hối hận vì còn sống”.
Nghe thấy âm thanh cảnh cáo này, sắc mặt của năm người bọn chúng nhìn vô cùng khó coi, bởi vì bọn chúng biết, nếu như thật sự dám rời đi, như vậy thứ chờ đợi bọn chúng chắc chăn là sự thống khổ vô tận, bọn chúng thật sự không dám đánh cược.
Trần Triệu Dương không có thời gian để ý đến bọn chúng, bởi vì lúc này trên người Tô Hồng Mị đã tồn tại một luồng hơi thở vô cùng khó chơi. Nếu như không phải thực lực của Trần Triệu Dương đã đạt tới cảnh giới như: hiện tại, chỉ bằng vào chân khí ở trình độ Tiên Thiên cảnh thì căn bản là không có cách nào để loại bỏ hết được.
Có thể coi là như thế, nhưng Trần Triệu Dương cũng phải mất hết sức lực hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể hoàn toàn loại bỏ được hơi thở trong người Tô Hồng MỊ.
Loại hơi thở khó chơi như vậy khiến Trần Triệu Dương phải nhíu mày, bởi vì anh hoàn toàn không nghĩ tới, trong cơ thể Tô Hồng Mị lại có hơi thở như thế này †ồn tại, lấy thực lực của năm tên kia và lão già thì tuyệt đối không thể để lại hơi thở như thế này được, chẳng lế còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-linh-chien-than-ban-sac-than-y/403099/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.