Tiểu Bạch vào những đêm trăng thường thích nằm phơi mình trên nóc nhà, vừa tu luyện vừa canh gác, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đột nhiên nó cảm nhận thấy một khí tức quen thuộc mà mạnh mẽ phóng tới, đúng là Tiểu Nhạn.
"Nhạn?" Nó rõ ràng cảm nhận thấy sự run rẩy, hung phấn mãnh liệt của Tiểu Nhạn, cho đến khi Tiểu Nhạn trực tiếp tông cửa sổ bay vào trong phòng nó mới hiểu ra.
"Hừ, mê sắc quên bạn" Tiểu Bạch hậm hực, tiếp tục tu luyện, nhưng đôi tai lại vểnh lên nghe ngóng (Uy, Tiểu Bạch, ngươi hóng hớt vừa thôi chứ :v)
Trong phòng, Tiểu Nhạn cẩn thận đặt Địch Lỵ Á xuống giường.
"Địch Lỵ Á, muội thật thơm" Tiểu Nhạn cúi người tới chiếc cổ trắng ngần, ngửi lấy mùi thơm thuộc về Địch Lỵ Á.
"N-Nhạn" Đậy là lần thứ ba các nàng thân cận như vậy, nhưng chung quy vẫn không thể tránh được e lệ, xấu hổ.
Chính là một câu 'Nhạn' khiến cho tinh thần cùng thể xác của Tiểu Nhạn lâng lâng như kẻ say, tay cũng bắt đầu không tự giác ở trên người Địch Lỵ Á mà sờ tới sờ lui.
"N-Nhạn, k-khoan đã, ch-chí ít cũng phải tắt nến" Địch Lỵ Á hổn hển ngắt quãng, đè xuống cái tay đang chạy loạn của Tiểu Nhạn, khó khăn nói.
"Tại sao? Cứ để vậy đi, ta muốn nhìn ngắm muội" Tiểu Nhạn nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của Địch Lỵ Á, bất giác nổi lên ý xấu muốn đùa dai.
"Không được..." Địch Lỵ Á buột miệng nói, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của người bên trên thì lại mềm lòng, nghiêng đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-long-ngoai-truyen/986625/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.