Những ngọn đèn đỏ trắng trên nóc các xe cảnh sát đậu rải rác dọc khu cao ốc 3500 đường Broadway, ngay trước căn nhà của Johnny Boz, khiến cả vùng sáng rực lên như nhà máy đèn. Đâu cũng nghe tiếng ù ù rè rè của các máy liên lạc của cảnh sát, và mấy người dậy sớm - mà cảnh sát vẫn quen gọi là bọn dẫn chó đi ỉa - đưa mắt nhìn quang cảnh cứ như người đi xem hát; dân cớm có mặt thì cũng quen với kiểu thờ ơ này vốn rất thường thấy quanh những nơi xảy ra án mạng.
Một cái xe cảnh sát không huy hiện, không có cả đèn hiệu còi hụ hay bất cứ thứ gì, đến độ người ta thấy là biết ngay xe cảnh sát, đậu lại ở góc đường trước cả lũ xe xộ và cớm. Hai người từ đó bước ra và ngắm nghía những mặt tiền thanh nhã của các toà nhà.
Tay lớn tuổi hơn, tên là Gus Moran, gật gù tán thưởng:
- Một khu đẹp thế này mà lại có án mạng...
- Vụ này coi bộ xôm đây - Tay đi cùng nói - Chỉ tổ tăng thêm du khách.
Trong tướng hai cha nội đó thiệt trái ngược nhau. Y hệt như chiếc xe, Gus Moran đơn sơ là biết ngay thứ cảnh sát già đời của sở cảnh sát San Francisco, rất đạt tiêu chuẩn. Nhưng đôi mắt ông ta lộ ra quá trình hai mươi năm trong nghề, không còn biết ngạc nhiên trước cái gì cả. Ông ta rõ ràng là mệt mỏi.
Còn tay kia, Nick Curran, trẻ hơn, và khó đoán hơn. Ăn mặc bảnh bao, hợp thời trang khiến bạn thoạt nhìn thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-nang-goc-phan-dien/2623585/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.