"Cậu bị thương không?"
Trì Mục dùng ngữ khí bình thản hỏi, coi như vừa nãy không nghe được chuyện gì kinh ngạc.
Lạc Ngu sửng sốt, bỗng nhiên bật cười.
"Trì Mục, lần đầu tiên tôi phát hiện, cậu không đến nỗi đáng ghét lắm."
Lạc Ngu trước mắt sợ nhất cái gì, sợ nhất người khác biết cậu là Omega sau đó đối đãi với cậu như sinh vật mảnh mai, cho nên cậu không nói cho Đinh Duệ Tư.
Cậu kỳ thật rất phản cảm bản thân thay đổi giới tính, càng phản cảm người khác sẽ bởi vậy đối đãi khác. Ở trong lòng Lạc Ngu, cậu hy vọng mình vẫn là Alpha kia.
Hơn nữa cậu không hy vọng Trì Mục biết, dù sao người ta là Trì Mục, ở trước mặt đối phương lộ ra một chút nhược thế, tự tôn của cậu không chịu nổi.
Nếu phản ứng của Trì Mục là phản ứng mà Alpha bình thường không khống chế được, lại hoặc là lộ ra một chút ngả ngớn khinh thường trào phúng, phỏng chừng Lạc Ngu sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người, không đề cập đến chuyện khác nữa.
Nói là buồn cười cố chấp cũng tốt, buồn cười tự tôn cũng được, Lạc Ngu chính là như vậy đấy.
Mà Trì Mục không làm vậy, Lạc Ngu cũng biết Trì Mục không như thế.
Tuy rằng Lạc Ngu ngứa mắt Trì Mục, nhưng cũng chỉ đối với tính cách của hắn, bình tĩnh xem xét, nhân phẩm của Trì Mục cũng được.
"Cảm ơn khích lệ."
Trì Mục khách sáo nói lời cảm ơn, thấy Lạc Ngu giống như đầy máu sống lại, hắn cong khóe môi.
"Đúng rồi, cái này trả lại cho cậu."
Lạc Ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-nang-si-me/1382507/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.