Tay Trì Mục hơi lạnh, làm cho Lạc Ngu tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ.
Cậu ngáp một cái, ôm lấy tay Trì Mục.
Trì Mục: "Buồn ngủ không?"
Lạc Ngu chống cằm nhìn hắn: "Không."
Mắt cậu nóng bỏng sáng quắc, cậu kéo cà vạt Trì Mục lại để hắn lại gần mình: "Em mặc như này rồi, anh còn hỏi em buồn ngủ không?"
Hôm nay Trì Mục đi gặp khách nên mặc rất trang trọng, thắt cà vạt, trông vừa nhã nhặn vừa cấm dục.
Lạc Ngu nhìn mặt hắn, hình dáng thiếu niên đã sắp có bóng dáng trưởng thành tương lai, có thể thấy được tương lai tuấn tú quyến rũ cỡ nào.
Cậu muốn nắm quyền chủ động nhích qua trước, vô cùng khí thế.
Hai thiếu niên quấn quýt như thể hai thanh kiếm nhọn, ma xát ra đốm lửa chói mắt rơi rụng xung quanh, trong ban đêm mùa hè đốt cháy lý trí đến khi hầu như không còn..
Pheromone không hề che giấu không chút nào ngăn cản lan tràn trong phòng, truy đuổi nhau.
Trong mắt người có tình, cảnh đẹp trăng sáng sóng biển ngoài kia không bằng một phần vạn người yêu mình.
Cà vạt của Trì Mục bị vứt sang một bên, Lạc Ngu phát hiện mình cởi cúc run tay, đành xé ra, làm hỏng áo của hắn.
Tuyến nhân ngư của Trì Mục biến mất trong rừng rậm màu đen, cự thú ngủ đông lặng yên đứng dậy bởi vì bị quấy rối.
Lạc Ngu búng búng: "Anh có mang đồ không?"
Khách sạn cũng có, nhưng cậu lo quá nhỏ.
Trì Mục cúi đầu lên tiếng đáp, lấy ra từ ngăn tủ đầu giường.
Lạc Ngu bật cười: "Anh để ở đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-nang-si-me/472267/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.