Bình minh khoác một chiếc áo xám bạc màu lặng lẽ dâng lên trên vùng rừng núi Olympic khiến cho cả khu vực này càng trở nên âm u và tĩnh lặng. Sâu trong những hàng cây cổ thụ cao vút, sum xuê những lá và cành, Black Winter khiêm tốn giấu mình. Trước hàng hiên, một chiếc đèn bão cổ xưa nhẹ nhàng đong đưa không theo quy luật kéo theo một vùng sáng vàng cam bức bối chao đảo nhạt nhoà giữa ánh sáng xám trắng của không gian. Từ mặt kính dài của khung cửa sổ chấm đất nơi phòng ngủ, ánh đèn nê-ông vẫn kiên trì chiếu hắt ra bên ngoài như cố gắng chứng minh sự tồn tại của mình. Căn biệt thự nhờ có ánh sáng của đèn điện mà thoạt nhìn trông có vẻ ấm áp và yên bình.
Tuy nhiên, điều này không làm cho Edward cảm thấy an tâm hơn một chút nào. Hai nắm tay anh siết chặt đến mức những đường gân dữ tợn lồi lên trên làn da, chợt như con dã thú muốn xảy xổ khỏi xiềng xích. Edward cố gắng kiềm chế cảm giác kích động, giận dữ và sợ hãi đồng thời gào thét trong lòng mình. Bước chân anh nhẹ nhàng tiến về phía cửa chính của biệt thự. Nơi mà, cho dù chỉ đứng ở khoảng cách rất gần, anh vẫn không thể nghe được bất kỳ âm thanh vào phát ra từ ngôi nhà ngoài tiếng rầm rì kẽo kẹt của chiếc đèn bão, ngạo nghễ như cười nhạo.
Sau cánh cửa này rõ ràng không tồn tại bất cứ vật sống nào. Anh còn có thể dễ dàng nhận ra mùi máu quen thuộc vẫn còn nhàn nhạt vương lại trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-nhac-cua-nhung-ke-bat-tu/1154821/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.