Khi Thư Lâm nộp đơn thôi học, thầy Trần ngớ ra hồi lâu vẫn chưa phục hồi.
Thầy cô trong phòng đều đã lên lớp hết nên Thư Lâm kể chuyện nhà mình phá sản cũng không quá lúng túng.
“Đây, em gặp khó khăn gì thì nói với thầy, thầy giúp em xin đơn...” Nói giữa chừng thì thầy Trần im lặng, tình huống của Thư Lâm là đặc thù, còn không đủ điều kiện miễn giảm.
Mặc dù thành tích Thư Lâm không tốt nhưng cách ứng xử hợp lòng người, thêm cả ba mẹ cậu cũng nâng đỡ rất nhiều cho trường học, thầy Trần vẫn rất thích cậu học trò này.
Tiếc là có ai lường trước được ngày mai, người tốt lại không gặp điều lành.
“Cảm ơn thầy.” Thư Lâm nói: “Nếu có thể thì thầy có thể giúp em giữ học bạ được không ạ? Học phí kỳ sau bây giờ có lẽ em không trả được nữa...”
Thầy Trần thở dài một hơi, “Thầy sẽ cố hết sức, mong em có thể sớm quay lại trường học.”
Thư Lâm cúi người trước thầy giáo, làm cho người thầy đã trung niên đây xém chút không kiềm chế được mà rơi lệ.
“Em có thể nhờ thầy thêm một chuyện không ạ?” Thư Lâm giương mắt, khẽ mím môi: “Thầy có thể gọi điện cho Cố Lăng Tuyệt, hỏi địa chỉ hiện giờ của cậu ấy giúp em với được không?”
...
Lần này Thư Lâm bước lên chiếc xe buýt Cố Lăng Tuyệt thường bắt kia.
Điểm đến là thánh địa an dưỡng nổi tiếng của Lan Thành, dù cho có là ông nội Thư cũng chưa chắc có thể đến đó, không phải không đủ tiền, mà là không đủ tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-nho-dang-thuong/948992/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.