Tô Ngọc nhìn cái đầu cọ tới cọ lui trên bụng mình, thu can đảm đưa tay sờ tóc y, thuận tiện lướt qua gương mặt y, trong lòng cảm thấy rất tốt.
Đêm đó, hai người ngủ rất say, mãi đến nắng sớm ngày hôm sau chiếu vào song cửa sổ, Đường Hiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt thì phát hiện không phải phòng ngủ của mình, nhìn lại, tiểu thiếu gia Đường gia bị chấn kinh, sao mình có thể nằm sấp trên bụng tên Đại Hùng ngu dốt này mà ngủ?
Tô Ngọc còn đang ngủ, không phát hiện người bên cạnh mình sắp nổi điên.
Đường Hiên nhìn quần áo mình không chỉnh tề, nhìn lại vạt áo rõ ràng bị Tô Ngọc xé mở, trong đầu ong ong rối loạn, chẳng lẽ mình uống rượu xong rồi bị tên Đại Hùng này cường bạo?
Giết hắn diệt khẩu! Đường Hiên lấy chăn che mặt, sau đó nhanh chóng lấy ra, gầm thét vào lỗ tai hắn: “Ngươi tỉnh lại cho ta!!!”
Đôi má Tô Ngọc đỏ ửng, hừ hừ hai tiếng rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Điều này nghĩa là buông thả dục vọng quá độ sao? Đường Hiên khóc không ra nước mắt, gác chân lên người hắn, cố gắng nhớ lại… Nhưng mà sống chết cũng không nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Bình thường Đường Hiên cũng lén lút xem qua Long Dương đông cung của Tam ca nhà mình, nghĩ thầm, nếu như đã làm, nơi đó sẽ sưng? Sờ sờ cái mông nhỏ của mình, hình như không sao, trong lòng Lục thiếu gia càng thêm bi thương muốn rơi lệ, xong rồi, xem ra Đại Hùng bị mình cường bạo!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-son-yen-vu-qua-giang-ho/1374332/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.