Trong đại viện Đường Môn ở Thành Vọng Xuyên, Tô Ngọc ngồi trước bàn ăn mặt ủ mày chau.
Đường Hiên thử đẩy một đĩa móng heo tới trước mặt hắn. Đại Hùng thích ăn cái này nhất.
Ai ngờ Tô Ngọc dường như không để ý đến, tiếp tục miếng có miếng không, dùng đũa lùa cơm vào miệng.
“Tô Ngọc.” Đường Hiên đập đũa xuống bàn.
“Hả?” Tô Ngọc hoàn hồn: “Làm sao vậy?”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả?” Đường Hiên trừng mắt nhìn hắn, đồ ăn đã nguội cả rồi.
“Mấy ngày nay ta nghe nói, các môn phái kết hợp vây diệt Trình thiếu hiệp phải không?” Tô Ngọc dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Trong lòng Đường Hiên không vui. Đại Hùng dám nghĩ tới người khác khi ăn cơm cùng mình!
“Sao lại làm như vậy?” Tô Ngọc lo lắng buông đũa xuống: “Trình thiếu hiệp không phải là người xấu.”
“Giết nhiều người như vậy còn không phải người xấu?” Đường Hiên cơn tức đầy bụng.
“Nói không chừng là hiểu lầm.” Tô Ngọc nói giúp cho Trình Mộc Phong: “Nói không chừng hắn bị người ta uy hiếp, hoặc là bị người ta lợi dụng…”
” Ngươi quan tâm hắn đến thế cơ à?” Đường Hiên mất hết hứng ăn.
“Ừ.” Tô Ngọc gật đầu, thành thật nói: “Tiểu Hử và hắn đều là người tốt.”
Đường Hiên “Hừ” Một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
“Bọn họ thật sự là người tốt.” Tô Ngọc nhỏ giọng nhấn mạnh.
“Không phải!” Đường Hiên cực kỳ ấu trĩ phản bác
“Phải!” Tô Ngọc càng ấu trĩ hơn, tiếp tục nhấn mạnh.
Đường Hiên hết chỗ nói, xoay người bỏ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, vẫn nghe được tiếng lẩm bẩm của Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-son-yen-vu-qua-giang-ho/1374341/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.