Tôi mơ màng mở mắt, đây là đâu vậy? Nhìn ngó xung quanh, thì ra là tôi đang nằm trong phòng y tế của trường. Nhưng... tại sao tôi lại nằm ở đây? Nhức đầu quá đi mất! Đột nhiên, cửa phòng y tế mở ra, có người bước vào, tôi sợ hãi nhắm chặt mát lại, giả vờ ngủ. Tôi cũng không biết lý do vì sao mà tôi lại lo sợ điều này, chỉ là Ngô Thiên Minh thôi mà, sao tôi phải sợ chứ? Buồn cười thật!
Từng bước chân đều đều vang lên, càng ngày càng đến gần và ngừng hẳn lại ngay cạnh tôi. Bàn tay tôi bỗng dưng bị siết chặt, làm gì mà nắm chặt vậy? Muốn giết tôi chết bằng cách này à? Đau rồi đó nha!
“ Cậu bệnh mà không nói với ai sao? Sao lại để bệnh đến kiệt sức mà ngã gục chứ? Hay tôi làm cậu khổ sở như vậy? Dù sao thì cũng xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi cậu rất nhiều. “
“ Vậy cậu nói cho tôi biết sự thật chuyện này là như thế nào đi. Tôi muốn cậu giải thích. “ - Tôi chầm chậm mở mắt ra, cậu ta thì ngạc nhiên xong rồi vội vàng bỏ tay tôi ra. Lấy lại tinh thần, hít thở sâu rồi nói:
“ Chuyện này... Tuấn Nhân và tôi, khi chưa chuyển đến trường này, chúng tôi đã từng rất thân thiết. Thường chia sẻ với nhau chuyện học tập, chuyện thì cử lẫn chuyện gia đình, người thân, bạn bè. Tôi đã nói rất nhiều chuyện với cậu ta, kể chuyện tôi đã quen biết cậu như thế nào? Kể tất tần tật chuyện của tôi với cậu cho cậu ta nghe.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-than-lam-vo-tao-di-vyvy1504/2403803/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.