Người mình? Ngụy Ước có chút sững sờ, người mình cái quỷ gì chứ, ngươi suy
nghĩ cho kỹ rồi nói tiếp, có phải người mình hay không đâu thể tùy tiện nói là
được chứ?
Y cũng không mù, có thể khẳng định, tên này hoàn toàn không nhận biết đám
người đối diện, nghe dăm ba câu như vậy của đối phương liền biến thành người
của mình. Trở thành người của mình kiểu này có phải quá qua loa hay không
chứ?
Y đương nhiên không thể thừa nhận vội vàng như vậy, đành phải cất lời nhắc
nhở: “Lương huynh đệ, đừng để bị người ta dễ dàng lừa gạt, nếu bị kẻ xấu tiếp
cận bên người, đó không phải là chuyện đùa.”
Lương Bàn quơ quơ chiết phiến trong tay, “Không sai đâu, bọn họ quả thực là
tới truy sát Hạt Tử bang. Cùng là người của mình đừng có tự giết lẫn nhau, làm
việc chính quan trọng hơn.”
Ngụy Ước tiếp tục nhắc nhở, “Lão đệ, nếu như ta không có nhìn lầm, ngươi
cũng không qeun biết bọn họ, làm sao xác định được là người của mình?”
Lương Bàn bình tĩnh nói: “Ngụy bang chủ yên tâm là được, chỉ có vị lão bản
mà hắn nói và ta biết rõ việc này, nếu không được dặn dò trước, người ngoài sẽ
không biết được.”
Ngụy Ước bỗng nhiên hiểu ra, tên này tám chín phần mười là bởi vì nuốt không
trôi được cơn tức bị đánh trong khách sạn, nên âm thầm tìm người đến báo thù
rửa hận.
Tuy nhiên, cho dù Lương Bàn cam đoan như thế nào đi nữa, y vẫn không yên
tâm về đám người Phi Ưng bang này, y lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tien/1944686/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.