Hai người bay nhanh trên không trung lại nhìn thấy biển xanh bao la phía trước.
Trong lúc thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem có bị ai truy đuổi hay không, ánh
mắt Lê Hoa trật loái lên, nhớ tới điều gì đó. Vội vàng nhắc nhở người cùng chạy
trốn với mình, Kha Mật, Hổ Phách Hải cách đây không xa, nhanh đến Hổ Phách
Hải. Kha Mật quay đầu lại nhìn bà ta, nghi hoặc hỏi, mới bị vân côn dọn dẹp
qua, có lẽ chẳng còn thứ gì, đến Hổ Phách Hải làm gì. Lê Hoa hỏi,
Những người đi ra ngoài cùng với hướng Lan huyên đã đi đâu rồi? Lúc trước
chỉ nhìn thấy mấy người hướng Lan huyên, không thấy đồng bọn của họ đâu.
Những người khác có thể đang tạm thời dừng chân tại Hổ Phách Hải. Dù sao
cũng là chuyện tiện đường, chúng ta không ngại ghé qua xem. Nếu bọn họ thật
sự ở đó, chắc hẳn không có cao thủ nào bảo vệ, chúng ta có thể dễ dàng bắt lấy
làm con tình. Sau này nếu như lại bị mấy người hướng Lan huyên đuổi theo,
Ít nhất trên tay chúng ta trên tay cũng có một tầng bảo đảm. A. Kha mật có vẻ
bừng tỉnh hiểu ra, lão ta quay nhìn biển rộng bao la phía trước, trong mắt hiện
lên vẻ u ám và nét tức giận, miệng thì phụ họa, nương nương cao kiến. I. Lê hoa
cất tiếng thở dài, làm gì còn có nương nương hay không nương nương gì đó?
Không biết vân côn sống chết thế nào, về sau đừng nên nhắc tới nương nương
gì đó nữa. Kha mật thoáng liếc nhìn bà ta, không thể nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tien/312276/chuong-1516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.