“Đừng khóc nữa mà, cậu khóc thì tớ… tớ sẽ khóc với cậu đấy. Nghe không?”
Ninh Nhĩ ngẩn ra.
Có ai đi an ủi kiểu cậu khóc thì tớ cũng khóc theo không cơ chứ… Thiệu Bách Hàn là trẻ nít hay sao?
Ninh Nhĩ nín khóc, phì cười.
Nghe tiếng cười của cậu, hắn thở phào.
Giọng cậu khản đặc, nghèn nghẹn, nhưng nói rất nghiêm túc: “Tớ chưa thấy cậu khóc bao giờ cả. Thiệu Bách Hàn, cậu khóc cho tớ coi đi?”
Hắn đờ người, cúi đầu nhìn cậu.
Ninh Nhĩ vẫn nói với giọng rất chi là nghiêm túc: “Cậu bảo tớ khóc thì cậu cũng sẽ khóc theo. Giờ tớ khóc rồi, cậu khóc coi nào.”
Thiệu Bách Hàn ráng ứa nước mắt mà không khóc cho nổi, nom mặt hắn hề hước kinh.
Ninh Nhĩ phì cười trước biểu cảm ấy.
Cậu ấy cười là được rồi, dù là bằng cách gì đi chăng nữa.
Tiểu Nhĩ lúc khóc trông dịu ngoan, đáng thương, rất đẹp, rất xót nhưn khi không khóc cũng đáng yêu không đỡ được. Không khóc vẫn hơn khóc, hắn trộm nghĩ giả như Tiểu Nhĩ khóc tiếp thì có khi hắn cũng khóc theo thật.
Ninh Nhĩ ngồi trên giường hắn, chỉnh lại lời hắn nói: “Mẹ tớ có nói sai đâu, cậu không cần học cũng sống như thường mà. Tớ tưởng lên đại học cậu sẽ ra nước ngoài, cũng có thể từ cấp ba đã du học rồi, ai ngờ cậu còn ở trong nước chứ.”
Thiệu Bách Hàn: “Mẹ cậu nói đúng chỗ nào cơ?”
Ninh Nhĩ ngẩng đầu: “Tớ không có điều kiện để so với cậu. Cậu có thể chơi cả ngày, còn tớ nhất định phải học.”
Hắn ngồi thụp cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364765/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.