Tối hôm đó bố mẹ Ninh đi tiệc chưa về, nên Ninh Nhĩ về muộn họ chẳng hỏi đến.
Lúc mở cửa nhà, người cậu càng dán sát lưng Thiệu Bách Hàn hơn. Hắn không dằn được những suy nghĩ linh tinh, trên người cũng “dậy hứng”, nhưng nghĩ đến cái câu “cậu giống bố tớ” là bao nhiêu tơ tưởng đều bay tiệt, nắng cũng chả còn mà tỏa.
Mở cửa, Thiệu Bách Hàn nhẹ nhàng thả Ninh Nhĩ xuống sofa, mình thì chạy về nhà cầm dầu hoa hồng sang. Khi quay trở lại, hắn chứng kiến cảnh Ninh Nhĩ nhảy lò cò lấy hai chai nước từ bếp ra. Thấy hắn trở lại, cậu run bắn, chẳng khác chú thỏ con bị dọa sợ là mấy. Cậu đặt hai chai nước xuống bàn, hỏi: “Cậu muốn uống nước không?”
Thiệu Bách Hàn nhũn tim, để lọ dầu hoa hồng lên bàn, nâng chân Ninh Nhĩ: “Đừng đi lại nữa. Mặc dù cậu không bị trật chân nghiêm trọng, chữa thương cẩn thận mai sẽ khỏi ngay, nhưng vẫn không nên đi lại nhiều, kẻo sái chân lại khổ.”
Ninh Nhĩ Ừ khẽ.
Bàn tay cực nóng của Thiệu Bách Hàn đang nắm bàn chân cậu. Hắn đổ một ít dầu lên tay, dịu dàng bóp lên nơi sưng tấy. Ban đầu cậu thấy đau đau, nhưng từ từ bị lấn át bởi cảm giác tê rần. Cậu có cảm tưởng chân mình như được ngâm trong nước ấm, dễ chịu và ấm áp. Khi cơn đau lui đi, xúc cảm đụng chạm da thịt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thiệu Bách Hàn xoa bóp nên ngón tay thường vô tình quệt qua gan bàn chân cậu. Gan bàn chân mịn màng liên tục được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364779/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.