Tiếng cãi cọ ồn ã của đám học trò văng vẳng trên đầu, gầm cầu thang bao phủ bởi bóng tối lại chỉ có mình cậu và cái ôm ấm nồng.
Thế giới của Ninh Nhĩ tức thì lặng bặt.
Cậu cảm nhận sức mạnh của cánh tay trên hông mình, cảm nhận hơi ấm từ chiếc ôm, cảm nhận trái tim của Thiệu Bách Hàn đương nảy rung những nhịp đập vồn vã.
Hơi thở âm ấm của hắn đang phả trên cổ cậu, khiến mảng da nhạy cảm run bần bật. Ninh Nhĩ rất muốn ngước mắt ngắm biểu cảm của hắn hiện tại, khổ nỗi hắn cứ vùi mặt lên vai cậu làm cậu khó trông rõ.
“Thiệu Bách Hàn à…” Ninh Nhĩ thì thầm.
Giọng nói khê đặc của hắn rủ rỉ bên tai: “Cậu đừng nhận lời bạn ấy…”
Trái tim cậu run lên, không nói gì nữa.
Hai cơ thể nóng rẫy đang lấy hết sức bình sinh ôm ghì nhau.
Ninh Nhĩ lắng nghe nhịp đập trái tim mình và người đó quyện hòa làm một.
Bất chợt có giọng nói lạ lùng vang lên trong lòng cậu.
Lưu Hiểu Manh bảo: “Thiệu Bách Hàn đâu có thích tớ.”
Thiệu Bách Hàn nói: “Tớ muốn đi xem buổi triển lãm.”
Cậu ấy không thích Lưu Hiểu Manh, cũng không thích buổi triển lãm mà vẫn nhất quyết đi xem, nhất quyết… nhất quyết…
Thiệu Bách Hàn, phải chăng cậu có… chun chút thích tớ?
Hồi lâu sau, Ninh Nhĩ nhẹ nhàng ôm eo Thiệu Bách Hàn. Khoảnh khắc tay cậu vươn lên, người hắn cứng đờ, tay ôm siết cậu hơn nữa, tưởng như làm vậy sẽ không đánh mất cậu trai trong lòng mình.
Ninh Nhĩ mặt đỏ như mận chín, cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-tinh-ca-nho-mac-than-hoan/2364783/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.