Yvonne tận dụng khoảng thời gian vắng khách của buổi chiều để sắp xếp lại nhà kho dưới hầm. Bà nhìn thùng hàng trước mặt mình, Château-labe-gorce-zédé là loại rượu vang yêu thích nhất của bà và bà đã bảo quản hết sức cẩn thận những chai thật quý hiếm đó, để chỉ dùng vào những dịp long trọng. Nhưng những dịp long trọng thì bà đã chẳng có để mà ăn mừng từ nhiều năm nay rồi. Bà đưa tay chà lên lớp bụi mỏng phủ trên lớp gỗ, xúc động nhớ lại buổi tối tháng năm ấy, ngày mà Manchester United đã giành được cúp nước Anh. Cơn đau bỗng nhói lên ở đáy ngực bà mà không có triệu chứng gì trước. Yvonne bẻ gập người lại tìm kiếm không khí mà tự nhiên bà cảm thấy thiếu. Bà dựa vào chiếc thang dẫn lên phòng và tìm thuốc uống trong túi chiếc tạp dề của mình. Những ngón tay co cứng phải vật vã mới giữ được lọ thuốc. Khó nhọc lắm bà mới mở được nắp hộp, dốc ra ba viên vào lòng bàn tay và bỏ chúng vào sâu trong họng, đầu ngả ra phía sau để dễ nuốt hơn.
Rã rời vì đau đớn, bà ngồi ngay xuống sàn nhà và đợi cho hoá chất hoạt động. Nếu Đấng Tối cao không muốn mình ngày hôm nay, bà tự nhủ, thì tim mình hẳn sẽ dịu lại trong vài phút nữa và mọi sự sẽ lại suôn sẻ; bà vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Bà tự hứa lần sau sẽ chấp thuận lời mời đến Kent chơi của John, nếu như ông còn tiếp tục mời nữa, vì bà đã từ chối nhiều lần rồi. Cho dù có ngượng ngùng, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-toi-tinh-toi/1066104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.