Khương Uyển rốt cuộc vẫn không nghe rõ Tống Thiên Thanh nói gì.
Nàng cũng không thèm để ý, cho hắn ăn một viên tỉnh tửu đan liền không quản hắn nữa.
Hôm sau, Tống Thiên Thanh đau đầu muốn nứt ra tỉnh lại.
Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, nhất thời phản ứng không lại mình đang ở đâu.
"Tỉnh rồi?" Khương Uyển theo tiếng đi tới, "Có cảm thấy tính rượu hay chưa?"
Tống Thiên Thanh cả kinh: "Đệ tử uống say sao?"
"Không phải sao?" Khương Uyển xấu xa trêu chọc hắn, "Còn nói rất nhiều lời say rượu phát ra rất nhiều rượu điên."
Tống Thiên Thanh sắc mặt trắng bệch, gian nan nói: "Sư tôn, ta đã nói cái gì?"
"Hồ ngôn loạn ngữ, lộn xộn." Khương Uyển chống cằm, mặt không đổi sắc mà quởn nịnh anh, "Nói cái gì sau nhất định phải cố gắng luyện kiếm không làm ta thất vọng, còn nói thích nhất là bị ta biến thành hải cẩu."
"Ngươi còn nói ngươi cảm thấy mèo con cũng rất đáng yêu." Khương Uyển nghiêm trang, "Tiểu Tống à, không nghĩ tới ngươi lại là người khẩu thị tâm phi như vậy."
"Sư tôn tất nhiên là đang lừa gạt ta." Hắn nói rất tự tin.
"Ngươi không tin?" Khương Uyển nháy mắt với hắn, "Ta đều đã ghi lại."
"Cái gì?" Tống Thiên Thanh khó hiểu.
"Chính là vi sư gần đây mới có được một pháp khí, có thể đem thanh âm của người ghi lại, ngươi có muốn nghe lời nói khi say của mình hay không?" Khương Uyển nói xong liền làm ra một động tác đưa tay móc ra.
Tống Thiên Thanh kinh hãi thất sắc, chút lo lắng trong lòng nhất thời tan thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ton-khong-giu-khi-tiet-tuoi-gia/2432110/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.