Tôi có chút ngây người. Thẩm tiên sinh đưa tay làm tư thế mời, tôi vội né qua, lão mỉm cười nói: “Không thể nghĩ tới, là cô tới chơi.”
“Thẩm tiên sinh, còn nhớ tôi sao?” Tôi còn đang suy nghĩ tới những lời hôm trước Tông Thịnh nói với tôi lúc ở công trường, sự việc ở khách sạn Sa Ân này người được lợi lớn nhất chỉ có người đàn ông này. Nói cách khác, lão vì tiền tài mà không tiếc hy sinh cháu trai, cháu gái.
Thẩm tiên sinh vẫn mỉm cười, nhìn qua rất thì thấy có hàm dưỡng, thực sự là một người hòa ái nhưng tôi cũng biết, lão là người mà đến người thân của mình cũng có thể hạ thủ ngoan độc, gã đàn ông này theo Tông Thịnh nói thì mang tướng “Mày kiếm lộn ngược, không phải anh hùng, chính là kiêu hùng.” Xem ra Thẩm tiên sinh là lựa chọn con đường kiêu hùng này.
Thẩm tiên sinh bên ngồi xuống cạnh bàn nói: “Đương nhiên nhớ rõ, cô, là người rất quan trọng.”
“Tôi chỉ là một nhân viên bất động sản quèn, có gì mà quan trọng.” Tôi đứng cạnh bàn, lấy chai rượu vang trên bàn, khui và rót cho lão một ly. Hiện tại, tôi tự biến mình như một người hầu, không phải người cùng ăn cơm, hòng kéo giãn khoảng cách ra càng nhiều càng tốt.
Lão Thẩm nhìn ly rượu tôi đưa, khẽ xoay ly: “Đối với chúng ta mà nói, thật sự, rất quan trọng.”
Đúng lúc này, Tiểu Mễ đi từ trong phòng ra, chị ấy mặc một chiếc váy cổ trễ, bên ngoài khoác áo khoác. Cũng may là mới tắm suối nước nóng, trên người còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-ky-la-cua-toi/914575/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.