Trong thâm tâm Diệp Nam Cầm vốn dĩ rất vui sướng, lại vì những lời này mà có chút nghẹn. Người khác tỏ tình đều rất dịu dàng, làm đối phương cảm thấy vô cùng lãng mạn và ấm áp, như thế nào tới lượt chính cô, lại, lại như gà bay chó sủa vậy?
Diệp Nam Cầm ừ một tiếng, mặt vô cảm nói: "Tôi có thể đồng ý, nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì, em nói đi." Đuôi lông mày cùng khóe mắt của Trương Đông Lương đều tràn ngập sư vui mừng, nụ cười rạng rỡ trên môi, thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên.
Diệp Nam Cầm ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: "Anh thật nghiêm túc, đem những câu vừa rồi, dùng ngữ khí thật dịu dàng nói lại một lần nữa."
Trương Đông Lương ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cái này, anh, cái này..."
"Không phải câu này, câu trước đó, lời tỏ tình!" Diệp Nam Cầm có chút tức giận, cô cảm giác chính mình sắp phát điên lên.
Trương Đông Lương nghĩ nghĩ, đứng thẳng người lên, cúi đầu, đối diện với mắt Diệp Nam Cầm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, chân thành nói: "Nha đầu, anh thích em, chúng ta hẹn hò đi."
Diệp Nam Cầm gật đầu, nhẹ giọng nói được.
Trương Đông Lương nghe thấy từ được phát ra từ miệng cô, lập tức ôm Diệp Nam Cầm lên, tại chỗ xoay một vòng mới đặt cô xuống, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi, em chính là người yêu anh, anh thật sự rất vui, anh còn muốn làm một điều nữa."
Diệp Nam Cầm đỏ ửng mặt mày, dùng tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-nguoi-dong-bac-vo-cung-ngot-ngao/445791/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.