Edit: Yangda
Trình Lộc mang kẻ cướp đến cục cảnh sát, cũng đem theo người bị giật túi để làm ghi chép, Lâm Phùng làm nhân chứng, nên phải đi theo đến cục cảnh sát.
Trong hai ngày, Lâm Phùng đã đến cục cảnh sát hai lần.
Sau khi hoàn thành ghi chép một cách quen thuộc, liền nhìn đến Trình Lộc đang ngồi ở một bên xem vết thương của mình, miệng vết thương được quấn một băng vải thật dày.
Lâm Phùng theo bản năng sờ vết thương trên cổ của mình.
Đã hết đau từ lâu.
Trình Lộc đứng lên đi về nhà, chỉ là hồi nãy không có lái xe đến, vốn dĩ cô định đi xe buýt về, lão Chu đang trực ban bỗng nhiên cất giọng nói: "Không phải giáo sư Lâm cũng phải đi về sao? Giáo sư Lâm có lái xe đến đây không? Có thể chở tiểu Lộc cùng về không?"
Bước chân của Trình Lộc cứng đờ tại chỗ.
Cô không muốn bị Lâm Phùng đưa về đâu!
Lâm Phùng nhíu mày, nhìn về phía Trình Lộc, lại quay sang nhìn lão Chu, thật lâu không nói gì.
Trình Lộc vậy mà lại tìm cách muốn được ở chung một chỗ với anh, tuy rằng anh có rất nhiều người theo đuổi, mà lớn mật như Trình Lộc là lần đầu tiên đấy.
Trình Lộc vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai khéo léo, nói với Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, anh đừng hiểu lầm, tôi đi xe buýt cũng được, bây giờ cũng gần tới giờ có chuyến cuối rồi."
Lão Chu ở bên không sợ lớn chuyện, nói: "Tiểu Lộc, em cũng đừng chê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-dua-vao-ao-tuong-de-yeu-thuong/1666982/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.