Editor: Xám
Tôi ở trường học không có bạn bè.
Đây là sự thật.
Tôi không cảm thấy buồn bã gì nhiều, vì từ khi bắt đầu học tiểu học, tôi đã không có bạn bè.
Nói đúng hơn, đấy đã là thói quen.
Nhưng không phải do tôi cùng các bạn học xảy ra xích mích, ngược lại, quan hệ với mọi người đều không tồi, nhưng chỉ ở mức không tồi thôi, tuyệt đối không cùng ai phát triển tới mức bạn bè thân thiết.
Không có bạn bè nguyên nhân đương nhiên là Lục Hi.
Vào thời điểm học tiểu học, tôi cùng người khác nói nhiều hơn một câu, cùng các nữ sinh khác nhảy dây đá bao cát, cậu liền cảm thấy mình bị xem nhẹ, sau đó liền chạy tới nắm lấy tay tôi, một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên rớt từng giọt nước mắt lớn, lên án tôi bỏ cậu qua một bên không làm tròn tư cách bạn gái, rồi hung dữ uy hiếp tôi không được chơi cùng người khác nữa bằng không cậu ấy liền đem tôi trói lại.
Tôi có cái quái gì tốt đâu? Khi còn nhỏ Lục Hi so với tôi lùn hơn một chút, bộ dạng xinh đẹp, khóc một cái lực sát thương cực lớn, tôi chỉ có thể liều mạng dỗ cậu, cùng cậu nói chuyện, thậm chí còn mang cậu đi chơi nhảy dây, đá cầu, mà cậu không chút để ý đây là "trò chơi của con gái".
Nếu có người muốn tìm tôi chơi, tôi chỉ có thể cự tuyệt, nếu không Lục Hi sẽ hung tợn mà đuổi người đi, có một lần còn dọa khóc một bạn nữ cùng lớp.
Vì hoà bình thế giới, tôi tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-toi-la-mot-ten-benh-kieu/1950444/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.