Ông bác lại hạ giọng run rẩy nói: “Mấy nhà trong tiểu khu này toàn là Columbarium đó.”
Tôi hỏi “Columbarium là sao ạ?”
Ông bác kiêng kỵ nhìn phòng khách, nói: “Con tự tìm hiểu đi, bác chỉ có thể nhắc nhở con tới đây thôi.”
Ông bác nói xong liền vội vàng rời đi.
Ông bác không nhắc thì tôi không nhận ra, tôi dọn đến đã gần 24 tiếng rồi mà hình như chưa thấy một người nào còn sống trong tiểu khu này.
Nhưng mà đây cũng là “yên tĩnh” mà tôi đã đặc biệt yêu cầu trước khi thuê mà.
Tôi thích những nơi yên tĩnh, càng yên tĩnh càng thích, nhưng mà hiện tại xem ra chỗ này yên tĩnh đến mức kỳ lạ quá rồi.
Càng ở tôi càng nhận ra không chỉ có căn nhà này yên tĩnh, ngay cả trong mùa hè nóng nực thế này mà nguyên tiểu khu thậm chí một tiếng ve sầu cũng không nghe ra được.
Tôi đã tìm kiếm trên Internet “columbarium” là gì.
Một loạt các tin tức xã hội xuất hiện trên trang web.
Tôi mở một cái ra xem qua, hóa ra ban đầu columbarium được mua để làm nơi lưu giữ tro cốt.
Thường có hai loại tình huống dẫn đến chuyện này:
Một là vì nghĩa trang quá đắt, nhiều người không thể mua được.
Hai là vì mong muốn gia đình đã khuất có một nơi tốt đẹp để thuộc về.
Tôi nghĩ lý do thứ hai mới là điều khiến tiểu khu này trở thành một columbarium, bởi vì giá nhà ở đây thực sự rất đắt, tầng lớp lao động bình thường không thể mua nổi.
Đặc biệt là căn nhà tôi thuê, trang trí toàn đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-trai-tsundere-cua-toi/536674/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.