Người bình thường thấy đám du côn Sùng Minh, trốn còn không kịp, làm gì có chuyện tự đến gần, họ nhìn Cận Hành một lượt, bước lên vài bước vây lấy anh ở giữa, bộ dạng côn đồ, cười cợt, áp lực rất lớn: "Văn Viêm? Cậu tìm cậu ta làm gì?"
Đổi lại nếu là một cô gái nhỏ, bọn họ nhất định sẽ hùa nhau trêu chọc đến mức người ta phải khóc thét lên, nhưng đáng tiếc, lần này lại là một nam sinh mảnh khảnh, gầy yếu.
Cận Hành cúi đầu, giọng tuy nhỏ nhưng nghe vẫn khá bình tĩnh: "Chỉ là muốn cảm ơn cậu ấy thôi..."
Mấy nam sinh kia lập tức ồ lên một tiếng: "Cảm ơn? Cảm ơn cái gì cơ?"
"Viêm ca mà cũng có ngày được người khác cảm ơn á? Ha ha ha, buồn cười chết mất!"
"Cậu ấy không có ở đây."
Người cuối cùng lên tiếng là Từ Mãnh. Không rõ Văn Viêm đã dặn dò gì với hắn, nhưng hôm nay hắn không gây rắc rối cho Cận Hành. Dựa lưng vào một chiếc xe máy, có vẻ như hắn nghĩ Cận Hành bị bắt nạt nên đến đây tìm sự bảo vệ. Từ Mãnh nhíu mày:
"Văn Viêm không quan tâm chuyện bao đồng."
Nói xong, hắn gọi Nhan Na đến bên mình rồi leo lên xe máy. Nhan Na lập tức ngồi ra sau. Đám thanh niên vây quanh Cận Hành thấy vậy cũng nhanh chóng tản ra, ai nấy leo lên xe máy, gầm rú phóng đi như cơn gió, chỉ còn lại một làn khói đen đặc quánh phía sau. Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, át cả tiếng ve râm ran trên những ngọn cây.
Cận Hành đứng yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917514/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.