Anh không nói với bọn họ rằng máu giao nhân có thể giải bách độc. Có những chuyện không nên để quá nhiều người biết, nếu không sẽ giống như lời đồn bất tử viển vông kia, dẫn tới sát phạt và tranh đoạt. Anh chỉ nói Lâm Uyên từ phía bên kia đại dương tìm được một cây thuốc, có thể giải được độc cổ trên người họ.
Minh Tuyên nghe vậy vừa mừng rỡ vừa lo lắng: "Đại sư huynh, thuốc này thật sự giải được độc sao?"
Khúc Thuần Phong vốc một nắm thuốc ném vào nồi, rồi vỗ tay phủi sạch bột thuốc: "Ngựa chết chữa thành ngựa sống, đã đến nước này, còn có thể tệ hơn được nữa sao?"
Khi anh sắc thuốc, không cho bọn họ nhìn thấy. Đám sư đệ bị anh đuổi đi, một nửa thì bắt cá, một nửa chèo thuyền ra biển xem tình hình nước Sở giờ ra sao.
Lâm Uyên nhìn Khúc Thuần Phong sắc xong thuốc, liền muốn dùng móng tay sắc nhọn rạch một đường trên cổ tay mình, nhưng vừa giơ tay lên giữa không trung đã bị anh ngăn lại. Cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt muốn nói lại thôi của Khúc Thuần Phong, khẽ nghiêng đầu hôn một cái, rồi lắc lắc đuôi cá.
Khúc Thuần Phong thấy vậy, vô thức buông tay cậu ra. Có vẻ cảm thấy móng tay cậu quá sắc nhọn và dễ cắt vào da thịt, anh rút thanh trường kiếm bên người ra, đặt lưỡi kiếm lạnh buốt lên cổ tay tái nhợt của cậu, rồi từ từ dịch lên, cuối cùng dừng lại trên ngón trỏ của cậu.
Lưỡi kiếm dài ba thước lướt qua máu thịt mà chẳng phát ra tiếng động, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917521/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.