🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lâm Bá cũng hồi phục tinh thần, vội vàng từ dưới đất đứng lên, chắn trước mặt A Anh:

"Quan gia, viên châu này thật sự là dân nghèo chúng tôi ra biển mà có được. Tổ tiên chúng tôi bao đời nay đều sống ở đây, chưa từng gặp qua giao nhân gì cả!"

Vương Sùng Hỉ vừa định nói tiếp, Khúc Thuần Phong đã ngắt lời lão, giọng nói nhàn nhạt, tựa như có chút bất mãn: "Chỉ là một viên châu tầm thường mà thôi. Nếu Vương công công còn tiếp tục dây dưa không dứt, chỉ e trời đã về chiều, chúng ta có thể chờ, nhưng bệ hạ liệu có chờ nổi không?"

A Anh và Lâm Bá đã nhận ra anh, đều hiện vẻ kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng. Hiển nhiên họ không ngờ vị thư sinh nghèo khổ từng xin đường xin nước kia lại chính là quốc sư đương triều.

Vương Sùng Hỉ nghe anh nhắc đến bệ hạ, cũng không tiện làm gì thêm, cầm viên lệ châu giao nhân trong tay lắc lắc: "Quốc sư chưa biết, người khác có thể tạm không bắt, nhưng đôi cha con này nhất định phải giữ lại, chờ điều tra rõ ràng rồi mới xử lý sau."

Dứt lời, lão vung tay ra hiệu. Đám cấm quân được đưa từ trong cung ra lập tức tiến lên trói A Anh và Lâm Bá, ép họ lên thuyền. Vương Sùng Hỉ đã nói đến mức này, nếu Khúc Thuần Phong còn ngăn cản thì e rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ dụng ý của anh, nên đành thuận theo.

Bọn họ làm lớn chuyện tìm kiếm trên mặt biển như thế này, ngay cả cá bình thường còn sợ đến mức không dám ngoi lên, huống hồ là giao nhân. Vì vậy Khúc Thuần Phong cũng không lo lắng, cứ để Vương Sùng Hỉ làm ầm ĩ càng lớn càng tốt.

Anh chỉ hy vọng giao nhân đó không ngốc đến mức tự mình xuất hiện...

Khúc Thuần Phong và Vương Sùng Hỉ lên cùng một chiếc thuyền, còn mười mấy chiếc khác chia ra đi tìm theo ba hướng đông, nam, tây. Ngoài ra, hàng trăm thợ lặn giỏi cũng xuống nước giăng lưới kín kẽ. Biết thì là tìm giao nhân, không biết còn tưởng đang truy bắt trọng phạm triều đình quan trọng lắm.

Cách này vừa ngu ngốc lại vừa tốn thời gian. Nếu giao nhân không hiện thân, chẳng khác nào mò kim đáy biển, dù mười năm cũng chưa chắc tìm được. Khúc Thuần Phong lại cố tình không nói, chỉ chọn một vị trí ngồi xuống, ánh mắt yên tĩnh nhìn mặt biển gợn sóng lên xuống.

Vương Sùng Hỉ đã có tuổi, lại lần đầu ngồi thuyền, không tránh khỏi bị say sóng, chưa đầy hai canh giờ đã gục bên lan can nôn không ngừng. Khúc Thuần Phong liếc nhìn một cái, sau đó thu hồi ánh mắt: "Vương công công không bằng lên bờ nghỉ ngơi đi. Nếu ngài xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết phải ăn nói thế nào với bệ hạ."

Vương Sùng Hỉ uống liền mấy ngụm trà nóng mới khá hơn, mặt mày tái mét, được người hầu đỡ ngồi xuống. Lão thấy đám người Thiên Nhất Môn đứng một bên thờ ơ, còn Khúc Thuần Phong chẳng hề động tĩnh, dường như đang chế giễu lão, trong lòng không khỏi sinh tức giận, hướng về phía hoàng thành chắp tay nói lớn: "Bệ hạ tin tưởng quốc sư, coi ngài như cánh tay đắc lực, giao phó trọng trách. Nhưng hôm nay lão nô nhìn xem, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi. Thiên Nhất Môn có nhiều cao nhân dị sĩ, quốc sư chỉ ngồi trên thuyền tìm giao nhân như thế này sao?"

Minh Tuyên đứng bên cạnh nghe vậy, nghĩ thầm: Cái tên thái giám chết tiệt này, không ngồi trên thuyền tìm thì bọn họ còn biết làm gì? Nhảy xuống nước để chết chìm chắc?

Khúc Thuần Phong dường như không nghe ra lời châm chọc trong giọng nói của lão, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tựa như núi: "Nói ra thì hổ thẹn, ta và sư đệ đều không quen nước, thật sự là lực bất tòng tâm, khiến công công chê cười rồi."

Nghe vậy, mặt Vương Sùng Hỉ xanh đi rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, cuối cùng vì có phần e dè anh nên cố nén một hơi. Nhưng chưa được bao lâu, nhóm thợ lặn được phái đi đều lục tục quay về trong dáng vẻ thảm hại. Vì thời tiết lạnh, ai nấy đều rét run lập cập.

Vương Sùng Hỉ thấy vậy bước nhanh tới hỏi: "Có phát hiện tung tích của giao nhân không?"

Người đàn ông dẫn đầu quỳ trên sàn thuyền, đôi môi tái xanh vì lạnh, run rẩy nói: "Bẩm... bẩm đại nhân... Biển cả mênh mông... thuộc hạ thực sự khó mà tìm kiếm được..."

"Vô dụng!"

Vương Sùng Hỉ giận đến mức giọng cao vút, âm sắc chói tai như muốn vỡ ra. Lão gấp gáp đi tới đi lui trên boong thuyền, chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng. Cuối cùng, không biết nghĩ ra cách gì, lão bất ngờ đứng khựng lại: "Người đâu! Đưa hai cha con ngư dân kia lên đây!"

Khúc Thuần Phong nghe vậy liền mở bừng mắt, vẻ mặt không cảm xúc nhìn qua: "Công công định làm gì?"

Vương Sùng Hỉ cũng chẳng buồn giả vờ, hai tay chắp sau lưng, giọng nói châm biếm:

"Quốc sư đã không chịu ra sức, già này chỉ còn cách tự nghĩ cách thôi. Đôi cha con ngư dân này đã có lệ châu giao nhân, chắc chắn có liên quan đến giao nhân. Miệng bọn họ dù có làm bằng sắt, già này cũng phải bẻ ra."

Trong cung có không ít thủ đoạn tra tấn, mà Vương Sùng Hỉ lại là người từng lăn lộn để leo lên vị trí cao, quản lý toàn bộ nội đình gồm thái giám và cung nữ. Việc thẩm vấn vốn là sở trường của lão, đến mức người ta ngầm đặt cho lão biệt danh "Rắn cười" – miệng Phật tâm rắn, thủ đoạn độc ác.

A Anh và Lâm Bá rất nhanh bị binh lính áp giải lên boong thuyền, trói chặt vào cột. Vương Sùng Hỉ bước đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt A Anh: "Đúng là một cô nương xinh đẹp. Nếu bị ném xuống biển cho cá ăn, chẳng phải lãng phí tuổi xuân hay sao."

Lâm Bá sợ đến mức mặt mày tái nhợt: "Quan gia, tiểu nữ vô can, chúng tôi chỉ là những ngư dân an phận, chưa từng vi phạm pháp luật. Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, cầu xin ngài!"

Vừa nói ông ta vừa nước mắt chảy dài, nếu không bị trói chặt, chỉ e đã quỳ xuống dập đầu rồi.

Vương Sùng Hỉ không hề động lòng, xoay cây phất trần trong tay: "Già này cũng không phải kẻ sắt đá. Chỉ cần các ngươi thành thật khai báo, lệ châu này từ đâu mà có, giao nhân phải tìm thế nào, ta nhất định sẽ tha cho các ngươi, còn cho hưởng vinh hoa phú quý, vô tận vô biên."

A Anh cắn chặt một câu không chịu sửa, lạnh lùng quay đầu đi: "Ta không biết cái gì là giao nhân lệ, lại càng không biết giao nhân là thứ gì. Chuỗi hạt này là A cha ta nhặt được ngoài biển."

Vương Sùng Hỉ nhìn ra nàng là người cứng đầu, không nếm khổ một phen thì e rằng không chịu mở miệng, liền vung tay phất tay áo, cười lạnh nói: "Người đâu, đem nàng ném xuống biển! Ta muốn xem thử cha nàng làm thế nào nhặt được giao nhân lệ này. Nếu cô nương có thể nhặt thêm một chuỗi giống hệt, bản gia sẽ kéo ngươi lên."

Vào thời tiết này, nước biển lạnh buốt đến thấu xương, ngay cả một đại hán rắn như sắt cũng khó mà chịu đựng, huống hồ là một nữ tử yếu đuối.

Tóc A Anh bị gió biển thổi tung, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, không chút huyết sắc. Nghe vậy, nàng lập tức nhổ một bãi nước bọt, giọng đầy cứng cỏi: "Cẩu quan, có bản lĩnh thì giết ta đi!"

Khúc Thuần Phong nhớ đến lần trước khi mình giao đấu dưới nước với giao nhân tên A Tẫn kia, đối phương vì cứu A Anh mà thậm chí không tiếc mạng sống. Nếu thực sự trông thấy A Anh rơi xuống nước, e rằng hắn nhất định sẽ xuất hiện trên mặt biển. Anh khẽ vuốt đầu ngón tay, đang cân nhắc phải làm thế nào, thì hệ thống bỗng nhiên nhảy ra.

Hệ thống bay đến đáp xuống vai Khúc Thuần Phong, dùng đôi cánh gấp gáp vỗ nhẹ sau gáy anh: [Thân ái, cứu cô ấy đi mà!]

Khúc Thuần Phong nghĩ thầm rằng con yêu quái này thật ra cũng có lòng tốt. Thấy hai tên lính áp giải A Anh đang tiến về phía lan can, anh liếc nhìn Minh Tuyên. Người sau lập tức hiểu ý, dẫn theo người tiến lên chặn đường bọn chúng: "Dừng lại!"

Vương Sùng Hỉ thấy vậy thì trừng mắt: "Các ngươi to gan, còn không mau lui xuống!"

Người của Thiên Nhất Môn vẫn đứng sừng sững, cầm kiếm đối chọi. Ý định chống đối rõ ràng đến mức không thể rõ hơn. Cấm quân lập tức rút kiếm chĩa về phía họ, cả hai phe mơ hồ hình thành thế giằng co.

Vương Sùng Hỉ theo bản năng nhìn Khúc Thuần Phong, ngón tay run rẩy chỉ vào Minh Tuyên, giọng vừa giận vừa run: "Xin hỏi Quốc sư, Thiên Nhất Môn đây là muốn tạo phản sao?!"

Thiên Nhất Môn được hoàng quyền đặc ân, gặp quan không cần bái, chỉ cần nghe lệnh duy nhất từ một người, đó chính là hoàng đế đương triều. Nay hoàng đế không ở đây, sư phụ bị giam lỏng, bọn họ đương nhiên chỉ tuân lệnh một mình Khúc Thuần Phong.

Vương Sùng Hỉ thực sự không ngờ gan bọn họ lại lớn đến mức này. Nhìn quanh một lượt, thấy trên thuyền chỉ có hơn trăm cấm quân, không khỏi có chút hoảng:

"Trái lệnh hoàng thượng, đây chính là tội chết!"

Thiên Nhất Môn từ trước đến nay vốn là sư đệ nghe sư huynh, sư huynh nghe sư phụ, mà sư phụ lại nghe hoàng đế. Hiện giờ hoàng đế không có mặt, sư phụ bị giam cầm, bọn họ dĩ nhiên chỉ nghe lệnh một mình Khúc Thuần Phong.

Khúc Thuần Phong tạm thời không muốn xé rách mặt, nhìn ông ta một cái, dường như là cười, nhưng lại không thấy chút ý cười nào: "Vương công công không cần hoảng hốt. Chúng ta không hề có ý trái lệnh, chỉ là bệ hạ yêu dân như con. Cô nương này lại thân thể yếu ớt, ném xuống biển chỉ có đường chết. Truyền ra ngoài chẳng phải làm hoen ố thánh danh bệ hạ sao?"

Vương Sùng Hỉ luôn trung thành với Chiêu Ninh Đế. Nay Chiêu Ninh Đế bệnh nặng, cần gấp giao nhân để luyện dược trường sinh, một khắc cũng không thể chậm trễ. Trong lòng lão chỉ cảm thấy Khúc Thuần Phong cố ý ngáng đường, giận đến nghiến răng: "Chỉ là hai kẻ tiện dân mà thôi. Hôm nay dù chết ở đây, cũng là phúc phận của chúng. Quốc sư một mực ngăn cản, không phân tôn ti trên dưới, chẳng lẽ là mong muốn bệ hạ sớm ngày băng hà, đừng để phụ lòng Hồng đại nhân một phen dày công bồi dưỡng ngươi!"

Nghe ông ta hết lần này đến lần khác nhắc đến Hồng Quan Vi, ánh mắt Khúc Thuần Phong cũng lạnh đi: "Bệ hạ đã giao trọng trách cho ta, thì không dung kẻ khác chỉ tay năm ngón. Nói đến tôn ti, công công ngươi chỉ là một nội giám ngũ phẩm, lấy đâu ra cái gan dám lên mặt trước mặt ta?"

Lời vừa dứt, lòng bàn tay anh tụ khí huyền, tay áo khẽ phất liền giáng thẳng xuống chiếc ghế bên cạnh. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang lên, chiếc ghế gỗ lập tức vỡ vụn. Vương Sùng Hỉ sợ đến mức lảo đảo lùi lại, trong lòng kinh hoàng không dám hé răng nửa lời.

Khúc Thuần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn quanh: "Còn kẻ nào dám làm trái, sẽ có kết cục như vậy."

Vương Sùng Hỉ ôm ngực, một hơi không thở nổi, chỉ khiến người ta cảm thấy hắn ngay sau đó sẽ ngất xỉu. Thị vệ vội đỡ ông ta gồi sang một bên, mời ngự y cùng đi theo bắt mạch châm cứu.

Minh Tuyên nhìn tình hình, lại nhìn sang A Anh: "Đại sư huynh, cô nương này phải xử trí thế nào?"

Khúc Thuần Phong: "Thả đi."

Vương Sùng Hỉ nghe vậy lập tức bật dậy khỏi ghế: "Không thể thả!"

Khúc Thuần Phong liếc nhìn ông ta một cái, Vương Sùng Hỉ lại rụt cổ, theo bản năng co người vào ghế, giọng không tự chủ mà hạ thấp xuống vài phần, nhưng vẫn cố nghênh cổ nói: "Không thể thả! Hai người này không thể thả. Chỉ cần dính líu đến tung tích của giao nhân đều không thể thả. Không làm tổn thương tính mạng cũng được, lên bờ rồi trực tiếp áp giải đến hình ngục, dọa chúng một chút, chúng tất sẽ khai!"

Nếu không phải trên thuyền không có dụng cụ tra khảo, Vương Sùng Hỉ đã sớm ra tay rồi.

A Anh nhìn thấu ý đồ của bọn họ là tìm kiếm giao nhân, bản thân dù sao cũng là đường chết, không khỏi tuyệt vọng đến cực điểm, đau khổ nhắm mắt lại.

Khúc Thuần Phong nghe vậy đang định mở lời, thì phía sau bỗng truyền đến một trận kinh hô, ngay sau đó là âm thanh nặng nề của vật thể rơi xuống nước. Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy A Anh vậy mà xông qua sự ngăn cản của thị vệ, trực tiếp nhảy xuống biển. Vài cơn sóng ập đến, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nàng.

Lâm Bá mày mắt đỏ ngầu hét lớn: "A Anh!"

Minh Tuyên cũng hoảng hốt: "Đại sư huynh, chúng ta phải làm gì đây? Trên người nàng còn buộc dây thừng!"

Khúc Thuần Phong bước đến bên lan can nhìn xuống, không phát hiện được tung tích của A Anh, trầm giọng ra lệnh: "Những ai biết bơi, lập tức xuống biển, đưa nàng trở lại cho ta!"

Những binh lính trên thuyền không ít người xuất thân từ thủy quân, nghe vậy lập tức cởi bỏ áo giáp, nhảy xuống biển như bánh chẻo. Vương Sùng Hỉ cũng chen chúc lại gần: "Mau mau mau, kéo người lên, tuyệt đối không để nàng chạy thoát!"

Quan phủ phái đi hàng chục chiến thuyền, lại còn ra sức xua đuổi ngư dân. Động tĩnh lớn như vậy, giao nhân làm sao có thể không hay biết? A Tẫn lo lắng cho gia đình Lâm Bá, vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối. Vốn định mấy lần cứu người, nhưng lại bị đồng bạn ngăn cản, khó lòng thoát thân. Nay thấy A Anh nhảy xuống biển, cuối cùng không nhịn được nữa, liều mạng vùng vẫy bơi về phía chiến thuyền.

Vương Sùng Hỉ tuy mắt đã mờ, nhưng cũng không đến mức mù hẳn. Ông vốn đang đứng bên lan can quan sát tình hình, bỗng dưng thấy trên mặt biển xuất hiện một bóng dáng nửa trên là người, nửa dưới là cá lao đi rất nhanh. Tim hắn nhảy dựng lên, trợn trừng mắt, chỉ tay xuống mặt biển, hô lớn với binh sĩ: "Mau mau mau, giao... giao... giao nhân!"

Những binh sĩ kia vốn đang tìm kiếm tung tích của A Anh, bất chợt nghe tiếng hô của Vương Sùng Hỉ, không khỏi đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía thuyền. Chỉ thấy ông ta đang chỉ tay xuống mặt biển, vẻ mặt phấn khích như điên nói gì đó, nhưng sóng biển quá lớn, khoảng cách lại xa, nghe không rõ.

Khúc Thuần Phong nhấc mắt nhàn nhạt, nhìn về phía đám quan binh, nói: "Vương công công bảo các ngươi mau chóng cứu người, nghe không rõ sao?"

Lời vừa dứt, anh búng tay một viên đá nhỏ, âm thầm đánh trúng cổ chân Vương Sùng Hỉ. Ông ta đứng không vững, "bịch" một tiếng ngã thẳng từ lan can xuống, nặng nề đập xuống sàn thuyền.

KallyHai đứa này đúng là trời sinh một cặp, đi đâu cút luôn đi đừng liên luỵ tới nta coi, để hai đứa nó biến đi đi, thứ vô dụng, phải tôi tôi đấm cho mấy phát chứ ở đó mà cứu

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.