Trong giao nhân có những kẻ tính tình hiền lành, cũng có những kẻ tính tình hung tàn, Lâm Uyên thường xuyên dao động giữa hai tính cách này.
Khúc Thuần Phong không biết suy nghĩ của cậu, đưa thanh kiếm tới trước mặt cậu, mũi kiếm khều chiếc áo choàng màu xanh, đứng yên bất động.
Giao nhân không cần mặc quần áo, cho dù có mặc, cũng là tơ lụa mềm mại diễm lệ, chiếc áo choàng màu xanh này chỉ là vải thô bình thường, thật sự quá thô ráp. Lâm Uyên nhìn anh một lúc, ánh mắt lay động, cuối cùng giơ tay, dùng móng tay đen nhọn móc lấy dải áo, miễn cưỡng khoác lên người.
Mảng trắng tinh khiết và hồng nhạt bị che lấp phần lớn.
Khúc Thuần Phong thật ra chưa nhìn rõ cái gì, tóc của giao nhân màu xanh đen rất dài, nhìn qua chỉ như bóng người mờ ảo sau lụa, nhưng trần truồng, đã là quá mức rồi.
Khúc Thuần Phong thấy cậu mặc vào, chỉ nói bốn chữ: "Không được cởi ra."
Nói xong, thu thanh kiếm vào vỏ, động tác dứt khoát, không có bất kỳ động tác thừa nào, hiển nhiên là một kiếm khách cao tay. Sau đó ngồi xếp bằng trên đất, không xa giường, tiếp tục luyện công.
Thanh kiếm Thượng Thiện đặt ngang trên đùi, chuôi kiếm đung đưa nhẹ nhàng, trên đó treo một miếng ngọc âm dương vô cực, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng long lanh.
Ánh mắt của Lâm Uyên luôn dán chặt vào Khúc Thuần Phong, cậu nhớ lại nhiều năm trước, từng tình cờ gặp một chiếc thuyền buôn đến từ phương Tây, vô tình nổi lên mặt nước, những khách buôn đó liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917556/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.