Tống Khê Đường nghe vậy sững sờ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Công Tôn Trác Ngọc đang đùa cợt mình. Vừa thẹn vừa giận, hắn tức tối dậm chân: "Công Tôn đại nhân, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đùa cợt tại hạ!"
Chẳng lẽ hôm nay hắn đổi tên, ngày mai lại phải gõ trống khua chiêng thông báo khắp phố phường sao?!
Công Tôn Trác Ngọc khẽ chạm mũi, cũng cảm thấy cách này hơi lố. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng hung thủ là kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, thậm chí có chút ám ảnh cưỡng chế. Đổi tên có khi thật sự hữu hiệu.
"Ta muốn xem hắn dám đến đây không." Đỗ Lăng Xuân cười lạnh, siết chặt tờ giấy trong tay, ra lệnh cho Ngô Việt: "Điều toàn bộ Huyền Y Vệ nhất đẳng của Kinh Luật Tư đến đây canh giữ. Nếu hung thủ xuất hiện, có thể bắt thì bắt, không thì giết không tha!"
Trừ cỏ tận gốc, ấy là phong cách của y.
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, liền đồng cảm nhìn Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn. Theo kịch bản phim truyền hình, thường thì dù có bao nhiêu vệ binh cũng vô ích, cuối cùng người vẫn sẽ bị gi.ết ch.ết bằng những cách kỳ lạ trong phòng.
#Công Tôn Trác Ngọc: Nhìn người chết bằng ánh mắt đồng cảm.jpg# Tống Khê Đường bị Công Tôn Trác Ngọc nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân nổi da gà: "Trác Ngọc huynh, tại sao lại nhìn ta như vậy?" Lãnh Vô Ngôn khàn giọng hỏi: "Công Tôn đại nhân có phải cho rằng chúng ta không thoát được kiếp nạn này?" Công Tôn Trác Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/917976/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.