Tri phủ vừa nghe, trong lòng lập tức biết không ổn, liền "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, mồ hôi như mưa, toàn thân run lẩy bẩy: "Đỗ đại nhân minh giám! Hạ quan dẫu có gan trời cũng không dám để ngài trú tại nơi có người chết! Nhất định là có kẻ từ trong phá rối, giếng nước sao tự nhiên lại có xác chết chứ!"
Nói đoạn, ông ta quay đầu trừng mắt nhìn đám nha hoàn gia đinh, tức đến mức toàn thân run lên: "Mau khai thật, rốt cuộc là kẻ nào giở trò quỷ?!"
Đám hạ nhân không ai dám hé răng, chỉ biết dập đầu cầu xin.
Tri phủ còn muốn hỏi tiếp, nhưng Đỗ Lăng Xuân đã chẳng còn muốn ở lại nơi này nữa. Y phất tay áo rời khỏi tiểu viện, lạnh lùng để lại một câu: "Ngày mai, tốt nhất ngươi nên cho bản quan một lời giải thích hợp lý!"
Khi đại nhân vật tức giận, không ai quan tâm tri phủ có nỗi khổ gì hay không. Lỡ làm Đỗ Lăng Xuân không vui, người đầu tiên chịu tội chính là ông ta.
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm bữa tiệc hôm nay đúng là rối rắm, nhưng không thể phủ nhận, anh đứng bên cạnh quả thật có chút khoái trá khi thấy tri phủ bị làm khó.
Nhìn Đỗ Lăng Xuân phất tay áo bỏ đi, anh lại nhấp nhổm muốn chạy theo lấy lòng, nhưng thấy không ai dám nhúc nhích, đành phải ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.
Tri phủ như con kiến trên chảo nóng, xoay quanh không ngừng: "Chuyện này... chuyện này! Phải làm sao đây!"
Trương Cát Cát đứng một bên không sợ đau lưng, liền bày ra ý kiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918000/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.