Quan thương cấu kết, quan thương cấu kết, câu nói này không hoàn toàn là lời suông. Ít nhất muốn ở một nơi phát triển lâu dài, không thể thiếu quan hệ nhân mạch. Ở đất Giang Châu này, nhà giàu có thể đếm trên đầu ngón tay đều đã mời Công Tôn Trác Ngọc ăn cơm, tặng lễ, Lưu gia là một ví dụ rất tốt.
Công Tôn Trác Ngọc chỉ cho là nhà giàu nào đến bái sơn đầu, nhưng tai hơi động, cảm thấy giọng nói của nam tử áo tím trước mắt có chút quen thuộc, lại quá âm nhu, giống như đã nghe qua ở đâu.
Anh cố gắng suy nghĩ một lúc, nhưng không biết có phải kiếp trước trước khi chết đập đầu hỏng rồi không, nhất thời không nhớ ra, càng nghĩ đầu càng đau.
Công Tôn Trác Ngọc đành tạm thời để qua một bên, anh quan sát Đỗ Lăng Xuân một lúc, trong lòng bỗng có một cảm giác vi diệu: "Ngươi... tên là gì?"
Đỗ Lăng Xuân sững sờ, anh còn tưởng Công Tôn Trác Ngọc sẽ hỏi "chủ nhân nhà ngươi là ai", nhưng không ngờ đối phương lại hỏi một vấn đề không liên quan như vậy. Nhẹ nhàng nhướn mày, tay giấu trong tay áo động đậy, ý vị không rõ gật đầu cười nói: "Tại hạ họ Đỗ, đơn danh một chữ Lăng."
Công Tôn Trác Ngọc hỏi: "Lăng trong Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương sao?"
[1] Trích từ bài Khách Trung Tác của Lí Bạch
Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương,
Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.
Đãn sử chủ nhân năng tuý khách,
Bất tri hà xứ thị tha hương.
Dịch nghĩa Rượu ngon đất Lan Lăng thơm mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918004/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.