Cận Hành dùng con dao không quá sắc chỉ vào Cận Trường Thanh, rồi từng bước tiến lại gần, bóng anh bị ánh trăng ngoài cửa sổ kéo dài và méo mó. Thấy Cận Trường Thanh hoảng hốt, anh cười thú vị, giọng bình tĩnh: "Ông muốn tiền, xuống dưới, tôi đốt cho ông."
Cận Hành căm ghét ông ta hơn cả Tưởng Thiếu Long, tuổi nhỏ mất mẹ, nợ nần chồng chất, mười mấy năm sống vỡ nát đều do Cận Trường Thanh - kẻ nghiện cờ bạc này gây ra.
Cận Trường Thanh chưa kịp nói gì, thấy lưỡi dao lóe sáng, lập tức tránh né, vừa chạy ra ngoài vừa mắng chửi: "Cận Hành! Con điên rồi, ba là ba con!"
Cận Hành điếc không nghe, đâm hụt lần đầu, chuẩn bị đâm lần hai, nhưng bị hệ thống ôm chặt chân trái không động đậy được. Thấy Cận Trường Thanh muốn chạy ra ngoài, anh ném dao, dùng tay siết cổ ông ta, kéo người lại, vật lộn trên đất.
Cận Trường Thanh dù sao cũng là một người trưởng thành, sau vài lần vùng vẫy cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của Cận Hành, tức giận đấm thẳng một cú vào mặt anh:
"Địt mẹ mày! Lúc mày mới sinh ra, tao nên bóp chết mày luôn cho rồi! Nói, tiền đâu?"
Cận Hành bị đánh lệch đầu sang một bên, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi. Anh nằm trên sàn, tay ôm lấy bên mặt, mái tóc rũ xuống che lấp đôi mắt đen láy, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Cận Trường Thanh. Nhưng ánh mắt ấy mang theo một nụ cười quỷ dị, khiến người ta lạnh sống lưng.
Sắc mặt của Cận Trường Thanh dần trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-ve-mot-nghin-cach-cai-tao-tra-nam/918043/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.