Nghe vậy thật khiến người ta cảm động. Có thể cùng hắn ở chung một chỗ. Nhưng mà. . . . . . Nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó ko đúng lắm?
"Nàng không nói chính là ngầm đồng ý!" Đỗ Trọng Khang tuy là diễn kịch nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ, ôm nàng thật chặt, hắn hôn thật sâu, lưu lại ấn kí trên môi nàng."Chúng ta có thể cả đời ở chung một chỗ, thật tốt quá!"
"Này. . . . . ." Mai Phượng Tuyết muốn giải thích rõ, nhưng cảm thấy lòng hắn đang xúc động, lòng nàng mềm đi, cũng ko giải thích gì nữa. Chỉ cần có thể tựa vào lòng hắn mãi mãi như lúc này là đủ rồi. . . . . .
"Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy bóng dáng một cô nương xinh đẹp như thế này?" Mai đại nương từ dưới chân núi dọc theo con đường hỏi thăm tung tích của nữ nhi nhà mình.
"Ách. . . . . ." Nhìn những người ở phía trước xếp hàng mua rượu thuốc, nàng cố gắng chen lên để tìm nữ nhi. Cũng hỏi qua rất nhiều người, nhưng ko ai biết tin tức nữ nhi nhà nàng. "Cám ơn."
Điều này sao có thể? Tuyết nhi nhà nàng rõ ràng nên đứng xếp hàng, đâu thể nào tìm cả ngày mà ko thấy? Theo nàng biết, nếu Tuyết nhi có đứng xếp hàng, thì bây giờ cũng chỉ ở giữa dãy núi này thôi, làm sao có thể biến mất được chứ?
Nàng chưa từ bỏ ý, quyết định hỏi thêm lần nữa, nàng quay sang nam tử bên cạnh hỏi thăm.
"Xin hỏi, ngươi có hay không thấy cô gái xinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-chu-du-phi/419968/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.