“Phi Vũ, nàng không để ý tuổi của ta sao?”
“Có ý gì?”
“Ta đã 25 tuổi a.” Hắn đã già lắm rồi , hắn sợ nàng ghét bỏ hắn.
“Ta 29 tuổi.” Nói lời này xong ánh mắt Mạnh Phi Vũ có điểm quái dị.
“Cái kia không giống a, ta 25 tuổi , mà còn chưa gả được ra ngoài, chuyện này ở nơi của chúng ta, là sẽ bị… Sẽ bị chê cười.” Tử Uyên có chút vội vả giải thích, cũng có chút khó chịu cúi đầu.
“Ta sẽ không.” Mạnh Phi Vũ liếc mắt nhìn Tử Uyên ngắn gọn đáp.
“Sẽ không? Sẽ không cái gì? … Nàng nói là nàngi sẽ không chê cười ta sao?” Có chút mê mang, nhưng lập tức Tử Uyên liền phản ứng lại, mang theo kỳ vọng nhìn Mạnh Phi Vũ.
“Đúng.”
“Nói như vậy, nàngi cũng sẽ không bởi vì vậy mà ghét bỏ ta, có đúng không?” Tử Uyên vội vàng hỏi tới.
“Anh đã là người của tôi .” Không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, nhưng là lại làm cho Tử Uyên thả lỏng tâm trạng.
“Nàngthật tốt.” Tử Uyên có chút kích động.
Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên như thế, ánh mắt phức tạp lóe lóe, giống như hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa.
Bất quá, vú Trương nghe bọn họ đối thoại còn có chút mơ hồ, đây là cái gì cùng cái gì vậy?
Bất quá, cho dù nàng nghĩ muốn nát óc, cũng không thể hiểu nội dụng cuộc đối thoại của bọn họ.
…
Sau bữa sáng, Mạnh Phi Vũ để vú Trương rời đi, sau đó gọi một cuộc điện thoại nói hôm nay không đi Viện Tư Pháp , trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-nu-sung-phu/403152/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.