Tần Thước ngồi ở ghế lái phụ, vị trí quen thuộc của hắn, nhưng lại không có sự thích ý cùng thoải mái như trước kia, hắn cũng không hồ nháo huyên náo như thường ngày.
Đồng Hi Diệp thần sắc đạm mạc, giống như màn sương lúc nửa đêm, ẩm thấp lạnh lẽo, trống rỗng nhìn phía trước. Từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhìn ra bên trong y đang cố kìm nén hỏa dục đang len lỏi, lưng ướt đẫm mồ hôi, phải cực lực cố gắng điều hòa hơi thở, mới không thể phát ra tiếng thở dốc.
-Lão Đại. –Thanh âm bình thản, mang theo một chút ý cười: -Ngươi nên để cho tên khốn kia đem ta giải phẫu rồi cho chó ăn đi.
Đồng Hi Diệp bất động thanh sắc liếc nhìn cảnh sắc đen kịt, ngoài cửa sổ xe ánh trăng khẽ chiếu xuyên qua màn sương mù đang vất vưởng giữa không trung, y quay lại nhìn hắn, bi thương rất sâu, hốc mắt tràn đầy chất lỏng và rơi xuống….Đây là lần đầu tiên y thấy Tần Thước rơi lệ, cho dù khi xưa gặp phải chuyện gì suýt mất mạng, đứa nhỏ nầy vẫn luôn tươi cười, quật cường đến lạnh lẽo, kiên cường đến dộ làm lòng y đau đớn.
-Tâm nguyện lớn nhất đời ta… -Tần Thước lẳng lặng nói: -Là vì ngươi mà chết. Không thể ngờ rằng hiện tại chẵng những giúp được ngươi, mà còn làm liên lụy đến đêm tân hôn ngươi phải chạy đi cứu ta.
Trên mặt của Đồng Hi Diệp hiện lên sự khác thường gì đó, như một ngọn lửa dấy lên trong tảng băng lạnh, chỉ có mình mình biết, hỏa dục trong cơ thể y, cháy càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-phong-chich-duc/394517/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.