“Anh…”
“Anh…”
“Anh ơi…”
Lâm Kiến Tịch mở mắt, bị tiếng kêu tuyệt vọng trong mộng của Giang Ngộ làm cho ngủ không được.
Bây giờ em gọi anh thì có ích gì? Anh suy nghĩ miên man, em lại gọi anh, anh cũng không thể quay về.
Chỉ nghĩ đến việc trở về, anh vẫn cảm thấy buồn bã, tim như chìm xuống, tựa như có một hòn đảo đè lên khiến anh không thở nổi.
Anh lặng lẽ xoay người, nhìn cậu bé Giang Ngộ.
Anh quay về quá khứ, gặp lại Giang Ngộ nhỏ hoàn toàn không biết gì cả, vậy Giang Ngộ lớn thì sao, cậu thế nào rồi?
Chắc là sẽ khóc, đây là điều chắc chắn, Giang Ngộ thực ra rất thích khóc, mặc kệ là bao nhiêu tuổi vẫn thích khóc, chỉ là cậu chưa bao giờ khóc trước mặt người khác cho nên đến nay những người khác không hề phát hiện điều này.
Cậu sẽ chán nản tinh thần sa sút, vậy cậu có thể vui lên được không? Cậu… Còn có ý định sống sót không?
Anh đột nhiên không dám tiếp tục suy nghĩ, anh không thể nghĩ ra được, Giang Ngộ mất đi anh sẽ sống ra sao.
Mà có lẽ là anh đã nhìn Giang Ngộ lớn quen rồi nên anh rất khó liên tưởng đứa nhỏ này và Giang Ngộ lớn kia là cùng một người, cho dù bọn họ thật sự là cùng một người.
Phỏng chừng trên đời không có bao nhiêu người được trời cao ban cho cơ hội sống lại, nên cũng không có bao nhiêu người có thể nói cho anh biết, một thân thể nhưng khác linh hồn, có thể xem như cùng một người hay không, trở lại lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-qua-cau-treo-nguy-hiem/1212645/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.