Lâm Kiến Tịch không động đậy, hào phóng để cho cậu dụi vào người mình.
Nhưng Giang Ngộ không ôm lâu lắm, chỉ ôm một hồi, cậu đã buông lỏng tay.
Lâm Kiến Tịch cười tủm tỉm hỏi: “Không dụi nữa?”
“…”
Giang Ngộ xấu hổ sau một lát mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương như khi còn nhỏ nhìn anh: “Không, em muốn ngủ với anh.
”
“Được, cũng đã lâu anh không về nhà, đêm nay có thể ôn chuyện.
”
Giang Ngộ: “…”
Cậu thừa nhận, khi nói ra câu nói kia cậu có chút tâm tư không thể cho ai biết, nhưng Lâm Kiến Tịch thật sự đồng ý, cậu lại sợ hãi.
Tình cảm cậu đối với anh không phải tình anh em thuần khiết, nếu khống chế không được, nổi lên phản ứng không nên có, vậy cậu phải giải thích như thế nào?
“Vẻ mặt của em là sao.
” Lâm Kiến Tịch cảm thấy vẻ mặt lúc thì ấm ức lúc thì phiền não của cậu thật thú vị, không nhịn được nhéo mặt cậu: “Đồng ý mà em còn không vui?”
Khi còn nhỏ anh thường xuyên nhéo mặt Giang Ngộ, đến bây giờ, cho dù mặt Giang Ngộ nhéo không đã như khi còn nhỏ nhưng anh cũng không sửa đổi thói quen này.
Giang Ngộ chăm chú nhìn anh, lắc đầu: “Không phải không vui.
”
“Vậy tại sao nhìn anh như vậy?”
“Em mừng quá, không biết nên làm gì mới được.
”
“Câu nói đùa của em hình như hơi nhạt.
”
Giang Ngộ cong khóe môi, âm thanh nhỏ lại: “Em cũng thấy thế.
”
“Anh đi tắm.
” Cảm giác mệt mỏi khi đi đường dâng lên, Lâm Kiến Tịch lười biếng vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-qua-cau-treo-nguy-hiem/1212684/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.