Vẫn là mùa hoa anh đào bay phấp phới trong gió, Mộ Tuyết chậm rãi đi đến dưới tàng cây anh đào. Hoa anh đào bay đầy trời vẫn là đẹp như vậy, nhưng không còn được gặp lại Tư Tư nữa rồi ! Mộ Tuyết không khỏi một lần rồi lại một lần nhớ lại, cùng Tư Tư đứng dưới tàng cây anh đào chân tình ôm nhau, khi ngủ dậy thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Tư Tư, lúc tâm tình không tốt thì được Tư Tư yêu thương dỗ dành, được ăn bữa sáng do chính tay Tư Tư làm...Tất cả, tất cả đều không còn tồn tại, ngay lúc mình rời khỏi thì tất cả đã không còn tồn tại nữa rồi !
Rời xa Tư Băng đã gần ba tháng, đoạn thời gian này Mộ Tuyết không lúc nào không nhớ đến Tư Băng. Mộ Tuyết bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình, nếu biết chia lìa sẽ đau khổ như vậy, lúc trước mình có lẽ không nên bỏ đi ? Do dù phải mang cảm giác tội lỗi trầm trọng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Tư Tư, mình đều có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có Tư Tư bên cạnh, chỉ cần có Tư Tư, mình nhất định sẽ hạnh phúc ! Vì sao lại như vậy ?
Mộ Tuyết vươn tay muốn bắt lấy hoa anh đào đang rơi, nhưng bất luận mình cố gắng như thế nào, hoa anh đào vẫn là vô tình rơi xuống. Chẳng lẽ tình yêu của mình và Tư Tư cũng giống như hoa anh đào, chung quy vẫn sẽ bay theo gió rồi chôn vùi trong đất ? Mộ Tuyết bi thương nhìn những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bang-tuyet-trong-ngay-he/1025727/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.