Hứa Tiên há mồm nhìn. Cuối cùng, vị thần đang ngoáy mũi kia cũng nhìn thấy ánh mắt của cô, bực bội lấy tay ra rồi hừ một cái: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta ngoáy mũi bao giờ sao… Á!!!” Giọng nói ấy, lúc đầu là coi thường, sau chuyển thành thét lớn. Từ thấp đến cao, tiếng kêu cũng có nhịp điệu thật.
Vị thần còn lại bị làm tỉnh giấc, bực dọc quát: “Huynh hét cái gì vậy chứ?”
“Người, người phàm này có thể nhìn thấy chúng ta!” Vị thần ngoáy mũi run run chỉ vào Hứa Tiên, lòng ông ta đang tuôn lệ ngàn hàng. Hình tượng của ông – một hình tượng cao lớn oai vệ cứ thế đã bị hủy.
Vị thần mơ ngủ nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay thời tiết đẹp thật. Mặc Cúc, bánh hạt dẻ ngày hôm qua rất ngon, đi thôi, chúng ta đi mua.”
Sau đó, Hứa Tiên dẫn hai cô nha hoàn leo lên xe ngựa, đi nhanh như chớp.
Vị thần mơ ngủ nhìn vị thần ngoáy mũi rồi quát: “Cô ta làm gì thấy chúng ta đâu chứ? Huynh nói bậy nói bạ làm quấy rầy ta ngủ.”
Vị thần ngoáy mũi quê độ nên ngậm miệng lại, đang định làm tiếp việc của mình thì bỗng giật mình, nói với vị thần mơ ngủ: “Huynh đệ, huynh có cảm thấy câu nói của cô ta rất quen không?”
“Câu nào?” Vị thần mơ ngủ bực mình hỏi.
“Câu đầu tiên ấy.” Vị thần ngoáy mũi nói rất chắc chắn.
Vừa dứt lời, mặt hai người đều biến sắc. Câu nói ấy chẳng phải là câu nói vẩn vơ khi bọn họ nhìn thấy Bạch Tố Trinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-an-cai-dau-mi/1960305/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.