CHƯƠNG 57
Mấy giây trôi qua, Thẩm Tấn mới hoàn hồn.
Cô ta che mặt bị đánh của mình.
“Cô đánh tôi? Minh Hân, cô ta! Vậy mà cô ta dám đánh tớ!”
Nhạc Minh Hân nhíu mày, tuy rằng cô ta cảm thấy Thẩm Tấn có hơi phiền phức.
Nhưng Thẩm Tấn là kẻ bám đuôi của mình, điều này tất cả mọi người đều biết.
Bây giờ Thẩm Tấn bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi cô ta để nơi nào?
“Cô còn dám đánh người sao? Mới ngày đầu khai giảng đã kiêu ngạo như vậy! Có tin tôi có thể khiến cô biến mất khỏi ngôi trường này bất cứ lúc nào không!”
Trong lòng An Diệc Diệp căng thẳng, vừa nhìn đã biết, thân phận của hai người trước mặt không đơn giản.
Nhưng Thẩm Tấn đã xúc phạm đến điều cấm kỵ duy nhất trong lòng cô.
Chỉ riêng người này, tuyệt không được mắng chửi!
“Tôi chỉ cần cô ta xin lỗi vì những gì mình đã nói.”
“Nói xin lỗi gì chứ? Cô ấy nói sao rồi chắc? Không cho cô nếm thử lơi hại, còn cho rằng mình thật sự đặc biệt hơn người.”
Cô ta đi đến, đấm liên tiếp vào bả vai An Diệc Diệp .
“Tôi nói cho cô biết, Lạc Thượng không có chỗ cho đám nhà quê các cô!”
Nói đến đây, một thầy giáo ôm tài liệu từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy bầu không khí bên trong không đúng lắm, hỏi: “Mọi người ngồi xuống, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/2286862/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.