Chương 610
Ông ta vừa rời đi, Khúc Chấn Sơ đứng ở cửa mới chậm rãi thở dài một hơi.
Âm thanh lo lắng kéo dài, vang vọng trong hành lang trống trải.
Anh từ từ giơ tay lên, khẽ đặt sát ở trên cửa, dường như làm như vậy thì có thể nói chuyện với người ở bên trong.
Khúc Chấn Sơ cứ đứng bất động như vậy, ánh mắt tràn đầy hối hận và đau xót.
Vùng vẫy một lát, cuối cùng anh mới khẽ nói: “Thật xin lỗi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa.”
“Tôi thề…”
Khi An Diệc Diệp tỉnh lại, cả người trên dưới mỗi tấc da đều truyền cơn đau nhói.
Đó là dấu hôn Khúc Chấn Sơ tạo thành.
Trừ điều đó thì cô cũng không cảm thấy nơi nào không thoải mái.
Cô mở to mắt, đang cảm giác miệng đắng lưỡi khô, thì nữ đầu bếp đã đưa nước tới, cẩn thận đút cô uống hai ngụm.
“Cô An, cô không sao chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu, hé miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện âm thanh của mình khàn đặc.
Cô nhìn xung quanh một chút, khàn giọng hỏi: “Khúc Chấn Sơ đâu?”
“Cậu chủ dặn tôi đến chăm sóc cô, còn cậu ấy đang làm việc ở phòng sách.”
Đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, là đang hối hận sao?
An Diệc Diệp cụp mắt, dù bây giờ đúng là cô không muốn nhìn thấy Khúc Chấn Sơ…
Nữ đầu bếp nhìn dáng vẻ của cô, cẩn thận hỏi: “Thưa cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trước đó không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/2287850/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.