CHƯƠNG 659
An Diệc Diệp nhìn thấy anh như thế, khóc không thành tiếng.
Cô nhắm mắt lại, khóc lóc nói: “Phùng Tấn, Tiêu Nhĩ Giai là do một mình tôi giết, anh đừng tổn thương Khúc Chấn Sơ.”
“Tất cả đều là tôi làm, đều do tôi làm. Xin anh.”
Phùng Tấn nghe cô nói như thế, dừng tay, hai mắt đỏ ngầu.
Anh duỗi tay bóp chặt cổ An Diệc Diệp, nâng đầu cô lên, hung ác nhìn cô.
“Là cô giết! Tôi biết ngay là cô giết. Cái đồ phụ nữ độc ác nhà cô! Tôi muốn giết cô…”
An Diệc Diệp không hề giãy dụa, cô chỉ hi vọng sau khi Phùng Tấn giết chết cô rồi sẽ không tổn thương đến Khúc Chấn Sơ.
Anh rõ ràng, vất vả lắm, mới tìm được người anh luôn chờ đợi.
Ánh mắt An Diệc Diệp dần trở nên bình thản, hơi ngẩng đầu, nhìn lướt qua Phùng Tấn, dừng ở trên ngời Khúc Chấn Sơ.
Vẻ mặt của Khúc Chấn Sơ lập tức vỡ vụn.
“Không, không, không…”
Anh loạng choạng, dây xích dài trên tay phát ra âm thanh to lớn.
Hai tay của anh đã máu me be bết từ lâu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, chỉ thẳng vào Phùng Tấn.
Khúc Chấn Sơ cắn chặt răng, đáy mắt đầy tức giận, trong giọng nói lại loáng thoáng mang theo chút nức nở.
Anh rống to: “Phùng Tấn! Anh dám đụng vào cô ấy một chút! Tôi thề, nhất định sẽ bầm thây anh! Tôi sẽ làm anh chết không chỗ chôn! Phùng Tấn!”
Nhưng Phùng Tấn lại không thèm quan tâm anh nói cái gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-anh-lam-sao-khong-yeu-em/2287943/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.