__________________________________
Convert+ Editor: Mã Mã
Cái này giống như là lời hứa..., khiến người ta không được tự nhiên.
Nhược Nhiên khẽ quay đầu, hơi mất tự nhiên.
Tư Đồ Dật nhìn dáng vẻ luống cuống của Nhược Nhiên, không muốn cô khó sử hơn nữa, hắn lại cợt nhả cúi người xếp lại thức ăn trên bàn nhìn Nhược Nhiên.
Cười to nói: "Hôm nào tôi cũng làm thức ăn cho chị, chị giới thiệu bạn gái cho tôi, thế nào?" Nói xong, nháy nháy mắt với Nhược Nhiên.
Nhược Nhiên ngẩng đầu, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trừng liếc hắn: "Tôi không giới thiệu đấy, giới thiệu để cậu dụ dỗ hết các cô gái đó à!"
Thấy cô tự nhiên hơn nhiều, Tư Đồ Dật nói to như bị oan, đôi mắt sâu thẳm bất mãn, cười nói: " Nhưng tôi rất ngây thơ đấy!"
"PHÙ... " Nhược Nhiên phun cháo, lau khóe miệng: "Anh ngây thơ? Ngây thơ mà ba ngày đổi một cô bạn gái!"
Nhược Nhiên cười châm biếm.
Tư Đồ Dật nhún nhún vai, ngồi ở bên cạnh bàn, tự múc ình một bát cháo rồi bắt đầu ăn.
"Đợi ít tôi đưa chị về?" Tư Đồ Dật hỏi dò, nhướn lông mày.
"Không, đưa tôi lên lớp luôn đi. Chẳng qua... cậu không được theo tôi vào trường! " Nhược Nhiên trừng mắt nói rõ.
Tư Đồ Dật nháy mắt cười xấu xa.
Lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên, Tư Đồ Dật và Nhược Nhiên đều sửng sốt.
"Tôi đi mở cửa! " Hắn đứng dậy, đi ra cửa.
Khóe môi Nhược Nhiên cong lên hiện ra cười cười, vui vẻ ăn cháo.
Tư Đồ Dật mở cửa, lập tức ngạc nhiên: "Anh, sao anh lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-anh-xin-loi-vo-a-dung-ly-hon/1291487/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.