Chu Vọng bị thương không nhẹ. Thoát khỏi sự giám sát của vệ sĩ mà ông nội phái đến, cậu ta đã tốn không ít sức lực. Bên kia hỗn loạn cả lên.
Vô tình, tôi và Chu Vọng bắt đầu cuộc sống ở chung.
Mới đầu mỗi lần thức dậy, tôi đều không quen, theo bản năng cho cậu ta một cái bạt tai: “Cậu là ai, sao lại ở trên giường của tôi?"
Cậu ta bị đánh đến mơ màng, giận dỗi quậy tôi dậy theo.
Gần đây Chu Vọng rất thích nấu ăn. Vị thiếu gia cao quý lâu nay không bao giờ đụng tay vào việc bếp núc lại đeo tạp dề màu hồng nhạt của tôi, bưng lên một đĩa cà chua xào trứng.
Chỉ một miếng, suýt chút nữa khiến tôi quy tiên!!!
Nhìn biểu cảm mong chờ trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Vọng, tôi chọn nhẫn nhịn.
Cậu ta hơi ngẩng đầu, vô cùng tự hào.
"Chị ơi, thế nào, muốn chiếm được trái tim người phụ nữ, trước tiên phải chiếm được dạ dày của cô ấy."
Tôi kịp thời phủ nhận: “Không, cậu cứ dùng khuôn mặt là được rồi."
Cậu ta nhíu mày: “Hừ, người phụ nữ nông cạn, em biết mình đẹp trai mà, chị kiềm chế một chút có được không?"
Nắm đ.ấ.m của tôi!!!
Cứng rồi đây này!!!
Cậu ta gần như đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Thấy cậu ta ngày nào cũng ở trong nhà, học ngôn ngữ trên mạng càng ngày càng nhiều.
Những câu nói sến sẩm cứ nói một tràng dài, sắp sửa từ một chú cún điên trở thành chú cún quê mùa rồi.
Tôi rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu ta, quyết định dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút để cho những thứ linh tinh trong đầu cậu ta biến mất.
Cậu ta lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ ăn uống thả ga.
Xe chạy đến con đường nhỏ trên núi.
Đối diện có một chiếc xe thể thao chạy đến, tốc độ rất nhanh, không có dấu hiệu muốn dừng lại, trực tiếp lao về phía chúng ta.
Trong lúc cấp bách, Chu Vọng xoay vô lăng, rõ ràng chiếc xe kia lao thẳng vào ghế phụ.
Vậy mà bây giờ cậu ta lại đứng che trước mặt tôi.
Cậu ta ôm tôi vào lòng: “Chị đừng sợ."
Cú va chạm mạnh khiến tôi choáng váng. Lúc tỉnh lại, xung quanh không một bóng người.
Tôi gọi cấp cứu. Nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Vọng đang hôn mê bất tỉnh, sợ hãi tột độ.
Vốn dĩ cuộc sống bình yên của tôi bị cậu ta đánh vỡ.
Cậu ta dần dần thâm nhập vào cuộc sống của tôi.
Tôi không thể mất cậu ta.
Tôi gọi tên cậu ta, mong muốn nhận được phản ứng.
Cậu ta yếu ớt nói: “Chị ơi, đau quá."
"Ngực đau, chị hôn em một cái đi."
Tôi vội vàng kéo áo cậu ta ra, cố gắng tìm vết thương của cậu ta.
"Chị ơi, như vậy không tốt đâu."
"Im miệng."
Sắc mặt Chu Vọng cực kỳ tái nhợt. Cố gắng giơ tay sờ vào mặt tôi, hình như đang an ủi tôi.
Nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà cậu ta phúc lớn mạng lớn, đến bệnh viện, cuối cùng kiểm tra chỉ là gãy xương nhẹ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.