Dường như không còn cách nào khác tốt hơn, Tần Minh Nguyệt nóng lòng tìm con, suy nghĩ một chút liền quyết định đánh cược, rốt cuộc tuyệt vọng nhất cũng chính là tuyệt vọng như thế này, dù có tệ hơn cũng không thể tệ đến mức nào được nữa.
Tần Minh Nguyệt đồng ý, người đàn ông lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho anh em của anh ta, xác nhận người vẫn còn ở đó bèn đưa Tần Minh Nguyệt rời đi.
Tần Minh Nguyệt đi theo người đàn ông đến một khu dân cư cũ hẻo lánh.
Tần Minh Nguyệt cau mày, đây chắc không phải là nơi Lưu Chính phải sống, Lưu Chính Khải đó sẽ không bao giờ sống ở một nơi như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, Lưu Chính Khải từ lâu đã nói rằng anh ta đã vứt bỏ con trai mình, nói không chừng là không thảo luận được với vợ, hoặc là có người hiếm muộn nhặt được con mình, nếu như vậy thì người ta không định trả người cũng là bình thường, dù sao thì ai nỡ chắp tay dâng con trai mình cho người khác.
Nghĩ đến con trai mình, không biết có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tội lỗi, Tần Minh Nguyệt liền cảm thấy khóe mắt nhức nhối, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Đến phía trước một tòa nhà cũ, một người đàn ông khác không biết từ đầu chạy ra: "Cuối cùng thì các anh cũng đến rồi.
"Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của người đàn ông, Tần Minh Nguyệt có chút nghi ngờ.
Dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của Tần Minh Nguyệt, người đàn ông lại nói: "Đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-gia-tren-troi-tong-tai-bac-ty-theo-duoi-vo-cu/2175521/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.