Nhược Ca đã ở Di phủ ba ngày cũng không báo lại cho Mạc Hy một tiếng. Mạc Hy vẫn không hay biết nên lo lắng mà ăn ngủ không ngon. Nàng bảo hắn cút là cút thật a? Tên đại ngốc nhà ngươi!
Nàng ngồi trên giường, xiết chặt cái gối mềm mại trong vòng tay, mắt chăm chăm hướng cánh cửa đợi cái người vô tâm trở về. Đến khuya, nàng gào thét làm mấy cung nữ bên ngoài giật mình bao nhiêu lần, hối hả chạy vào lại đành nuốt hận lui ra.
" Ngươi xem, Tiểu Vũ, tiểu công chúa sao lại gào thét như vậy? Có phải hay không đầu óc có vẫn đề?"
" Tiểu Bình, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, chúng ta là nô tì, dù chủ tử thần kinh có vấn đề thì chúng ta vẫn phải hầu hạ"
Tiểu Bình trầm ngâm một lúc rồi " A " lên một tiếng.
" Ngươi làm sao?"
" Ta biết rồi, có thể nào là không thấy Nhược công công nên tiểu công chúa mới tức giận không? Đã ba ngày rồi ta không thấy hắn"
Tiểu Vũ xoa cằm, gật gù đồng tình.
" Cũng có khả năng, Nhược công công tuy là thái giám nhưng rất đỗi anh tuấn, lại biết nấu mấy món ăn ngon kì lạ, còn ôn nhu nha. Có hắn bên cạnh, dù nghèo khổ, không có con đàn cháu đống, ta vẫn nguyện lấy hắn"
Tiểu Bình chỉ chỉ vào trán của Tiểu Vũ thở dài.
" Ngươi a, ở đấy mà hão huyền, Nhược công công không đến được ngươi mơ tưởng. Hắn hầu hạ tiểu công chúa xinh đẹp ngời ngời, ngươi có thể bằng sao? "
Tiểu Vũ cắn chiếc khăn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-la-cong-chua-dien-ha/438669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.